"Thằng khốn!!! Mày chán sống rồi à?"
Một tiếng thét lớn vang ầm lên, lấn át tất cả mọi tạp âm xung quanh khiến cả quán bar ai nấy cũng đều phải khiếp sợ, khép nép đứng vào một góc.
"Xin...Xin Dương đại ca tha mạng. Không phải em...cố ý trốn tránh. Là đàn em của em..."
Tên họ Đào nén ra từng hơi thở yếu ớt cất giọng.
"Đàn em của em chúng nó không biết đó là địa bàn của anh."
Hắn cố giương đôi mắt đã bị đấm đến sưng húp mà thụp vào trong, đầu bê bết máu tha thiết khẩn cầu.
"Xin anh...cho em hạn thêm một tháng. Một tháng sau em nhất định sẽ trả lại đủ ạ."
"Trả đủ?"
Dương Tâm Khắc giương cao khoé miệng lộ rõ vẻ xấc xược, đôi mắt nổi lên đầy chỉ máu như đang muốn nghiền nát tên mà hắn vừa đập vỡ cả chai rượu vào đầu.
Hắn nhặt cái cổ chai thuỷ tinh vừa vỡ lên, gõ gõ trêu ngươi vào đầu Đào A Hãn như thể đang dạy dỗ một đứa trẻ ngỗ nghịch:
"Haha. Bảo tao tin mày sao?"
BỐP!!!
"Mày nghĩ tao là thằng ngu à? A Hãn ơi là A Hãn, mày nhìn mặt tao xem, mày đã ôm gần năm triệu tệ của tao được bao lâu rồi? Sủa lớn lên tao nghe xem!!!"
Hắn cho người lôi sềnh sệch Đào A Hãn đứng phắt dậy. Để hai tên đàn em cao to bặm trợn giữ chặt lấy hai bả vai hắn, Dương Tâm Khắc tiến sát lại gần, một tay bóp chặt vào má như muốn bẻ gãy khuôn xương hàm của tên họ Đào xấu số.
"Đào A Hãn..."
Dương Tâm Khắc hạ giọng, khẽ lặng đi vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099049/chuong-34.html