Không gian bỗng trở nên im ắng lạ thường.
Dường như đang có một âm thanh gì đó cứ mãi xì xầm, là gì vậy nhỉ?
Vương Thiên Ân có nghe thấy, nhưng vì hắn đang bận suy nghĩ một chuyện khác nên không thể nào mà để tâm đến được.
"Cậu nghĩ gì mà ngây người ra thế? Có nghe tôi hỏi gì không?"
"Hỏi gì cơ?"
À. Ra là Uông Sở Diệu.
Gương mặt Uông Sở Diệu rõ mệt mỏi, hắn vuốt cái mặt thượt dài nhìn Vương Thiên Ân:
"Hừ. Nghe chuyện không có tâm gì cả."
Vương Thiên Ân như người vừa trở về từ cung trăng, vẻ mặt thẫn thờ hỏi lại.
"Cậu, có kể chuyện gì à?"
Uông Sở Diệu đảo mắt rồi khua khua cái tay như thể, thôi bỏ đi, cứ xem như trước đó hắn chưa từng nói gì vậy.
"Thôi uống đi. Chán cậu quá thể."
Chợt, Vương Thiên Ân hỏi:
"Cậu có thực sự thích Uyển Đình Nhu đó không?"
Uông Sở Diệu vừa đưa ly rượu đặt lên môi, nghe thấy vậy liền khựng lại.
"Sao lại hỏi thế?"
"Đều như nhau cả thôi..."
Hắn cười nhạt.
Uông Sở Diệu vẻ mặt như sắp hiểu ra một điều gì đó, nhưng vẫn cố chăm chú nghe nốt phần còn lại.
"Cô ta là một người bình thường, gia cảnh lại tầm thường. Yêu người như cậu, sớm muộn gì cũng nảy sinh tham vọng."
Uông Sở Diệu chau mày đặt mạnh ly rượu xuống bàn. Hắn không mong suy nghĩ của mình là điều mà tên ngồi cạnh muốn nói đến nhưng nghe đến cuối cùng, vẫn khiến hắn phải thất vọng mà gằn giọng:
"Vương Thiên Ân, tình yêu cậu không vẹn toàn thì thôi, đừng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099048/chuong-33.html