Tối thứ bảy, Chúc Văn thường hẹn Âu Dương Kiều Vỹ ra ngoài công viên tản bộ một chút.
Sau khi đi bộ một vòng, hai người tìm đến một ghế đá ngồi xuống. Ngoài công viên lúc này rất đông đúc, hầu như chỉ toàn là người trẻ tuổi ra đây vui chơi mà thôi. Phía xa xa còn có một chiếc xe bán kem ốc quế, âm nhạc ding dong vui tai, đèn led chớp nháy không ngừng.
Âu Dương Kiều Vỹ không thích ăn kem lạnh cho lắm, ngồi từ bên này nhìn qua, chậc lưỡi vài tiếng rồi nói: “Cậu có nghĩ thầy ấy đã rung động rồi không?”
Chúc Văn vừa cúi người chỉnh lại dây giày, nghe hỏi liền ngẩng lên đáp: “Vụ thầy ấy cho cậu lon nước đó hả?”
“Ừm. Cả chuyện cùng mình đi ăn trưa dù không thể ăn được món ở căng tin nữa.”
Chúc Văn ngồi thẳng người, mang một bộ dáng trầm ngâm nghĩ ngợi, hồi sau nói: “Thật ra những điều này chưa đủ khẳng định một ai đó có tình cảm với cậu hay không. Cậu hiểu mà, tình cảm khó nói lắm, cũng cần có thời gian nữa. Ngoại trừ trường hợp của cậu thì tớ trước giờ không tin vào tình yêu sét đánh đâu.”
Âu Dương Kiều Vỹ cúi mặt, hơi nhăn nhăn: “Lần đầu tiên mình thích một người đến vậy, cho nên những biểu hiện nhỏ nhặt nhất cũng làm mình nghĩ ngợi nữa. Thầy ấy…với mình cũng thật khác nhau, đôi lúc bản thân mình cũng không biết nên làm gì mới phải.”
“Tất nhiên là cậu sẽ không biết làm gì rồi. Vì cậu còn trẻ con lắm.”
Bé con quay qua, lườm một cái: “Cậu thì người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/58702/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.