Từ phía sau, Vưu Kiện âm thầm quan sát bóng lưng nhỏ nhắn lại nghịch ngợm của Âu Dương Kiều Vỹ.
Anh không nghĩ bản thân cuối cùng sẽ quyết định đi theo người kia xuống căng tin để ăn trưa. Mặc dù trước đó trong lòng đã muốn dứt khoát từ chối.
Lý do từ chối rất hợp lí, nhưng nhìn ánh mắt mong mỏi kia, anh có chút không nỡ.
Âu Dương Kiều Vỹ đi trước, một hồi sau thì cố tình đi chậm lại, muốn sóng vai với Vưu Kiện. Trên đường hai người đi xuống căng tin có không ít nữ sinh mỉm cười và gật đầu chào Vưu Kiện. Có người còn chủ động mở lời nói chuyện với anh vài giây rồi mới chịu rời đi.
Vưu Kiện được lòng nữ sinh trong trường này không còn là chuyện lạ nữa, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng như vậy, bé con vẫn không vui chút nào.
Mình đang đi với thầy cơ mà, sao mấy bạn cứ lăm le muốn giành thầy với mình vậy?
Khó chịu trong lòng không nơi giải bày, vậy nên bé con buột miệng nói ra: “Có vẻ nữ sinh trong trường rất thích thầy.”
Vưu Kiện một tay cắm trong túi quần, dáng vẻ thong thả rảo bước. Nghe câu này làm anh cười một tiếng.
“Đến cả nam sinh như em còn thích thì nữ sinh có là gì.”
Ặc.
Âu Dương Kiều Vỹ không nghĩ người kia có thể khơi lại chuyện hôm qua nói một cách tự nhiên như vậy, làm cho cậu thẹn gần chết.
Gò má thoáng đỏ lên.
Âu Dương Kiều Vỹ quyết định làm ngơ phớt lờ câu nói của anh, đi thẳng về phía quầy đồ ăn, gọi một món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/58701/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.