Người ta thường nói một câu: Chạy trời không khỏi nắng.
Về sau Âu Dương Kiều Vỹ đã được lĩnh hội trọn vẹn câu nói này nó có sức mạnh như thế nào.
Vào một ngày đẹp trời nọ, trong lớp mọi thứ vẫn diễn ra theo quy luật của nó, chỉ khác ở việc Chúc Văn vẫn chưa thể quay lại trường học được vì chấn thương hôm bữa.
Âu Dương Kiều Vỹ đang ngồi chăm chú học bài thì bỗng nhớ đến tiết sau của lớp sẽ là tiết thể dục. Cả người chốc chốc ngồi thẳng, tay cầm bút cũng trở nên chặt hơn bình thường.
Bạn học ngồi bên cạnh cậu vô tình quay sang và phát hiện vẻ mặt lo lắng kia, không khỏi tò mò hỏi thăm, “Này Kiều Vỹ, cậu không sao chứ? Bài học có gì khó khăn hả?”
Tuy hỏi như thế nhưng bạn học kia tự cảm thấy mình vừa thốt ra một câu rất dư thừa. Trong lớp này ai cũng biết năng lực của Âu Dương Kiều Vỹ siêu phàm đến mức nào, một vài bài tập nhỏ bé này có hề gì chứ!
Âu Dương Kiều Vỹ nghe hỏi liền thở hắt ra một hơi, lắc đầu nhàn nhạt đáp, “Không sao cả, bài tập cũng không quá khó.”
Đương nhiên là không khó với cậu rồi! Mình hỏi thừa thật mà, haiz.
Bạn học sau khi nghe vậy liền không thèm đoái hoài đến nữa mà lo tập trung vào phần bài tập còn chật vật của mình.
“Mình có thể nghỉ tiết thể dục không nhỉ?”
“Sao cơ?”
Âu Dương Kiều Vỹ quay đầu nhìn người bên cạnh, nghiêm túc hỏi, “Tiết thể dục có thể xin nghỉ không?”
Bạn học cũng nhìn cậu, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/58695/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.