Sự chủ động bày tỏ này như muốn nhóm lên ngọn lửa độc chiếm trong lòng Vưu Kiện.
Mấy ngày qua không gặp được cậu, anh mới trải nghiệm được nỗi nhớ nhung một người là gì.
Còn có nhớ đến phát điên là thế nào.
Nhưng vì phải giải quyết những chuyện của gia đình mà anh không có được thời gian để liên lạc với cậu.
Không ngờ rằng, sau đó anh lại nhận được sự hồi đáp mãnh liệt này, từ người mình yêu nhất.
Anh rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt ấy, càng nhìn càng không thể khống chế được suy nghĩ của bản thân.
Một tay bất ngờ ôm lấy hông cậu kéo lại gần, một bên Vưu Kiện cúi đầu, mạnh mẽ hôn xuống môi cậu.
Dưới trời đêm, nụ hôn của hai người như một tia sáng duy nhất, bừng sáng giữa con đường vắng vẻ.
Môi lưỡi quấn quýt một lúc lâu mới luyến tiếc tách ra.
Trong vẻ mơ hồ, Âu Dương Kiều Vỹ cố gắng níu lấy một sợi dây tỉnh táo, ngẩng mặt lên nói: “Chúng ta vào nhà được không? Ở ngoài này…không tiện.”
Vưu Kiện sững ra mấy giây: “Vào nhà em? Bé con, em nghiêm túc đấy à?”
Em có biết tôi đang như thế nào hay không? Ngay lúc này, nếu như đang ở trong phòng tôi hoặc là quán bar, hoặc là khách sạn thì…tôi thật sự sẽ xơi sạch cừu non là em đấy.
Vưu Kiện hít vào một làn khí buổi tối, lắng xuống tâm tình kêu gào khốc liệt của mình.
Âu Dương Kiều Vỹ không rõ câu nói của anh là ý gì, chỉ rất chân thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046825/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.