Khi còn ở bên Úc, Dalziel thường hay tập nói tiếng Trung rồi rất thích gọi cậu là “bé con”. Nhưng lần nào anh mở miệng gọi đều bị cậu ngăn lại, không cho phép gọi. Dalziel trong lòng có chút thắc mắc nhưng không trực tiếp nói ra, chỉ tự an ủi bằng suy nghĩ, chắc vì cậu không muốn bị xem như một đứa trẻ.
Có điều, khi Vưu Kiện gọi cậu như vậy, lại không thể từ chối được.
Âu Dương Kiều Vỹ chưa tìm ra câu trả lời thỏa đáng cho việc này, mà cho dù có cấm anh gọi thì anh cũng sẽ gọi cậu như vậy thôi.
Tính cách của Vưu Kiện cậu còn lạ gì nữa chứ? Huống hồ từ ngày trước, “bé con” đã sớm trở thành biệt danh của cậu rồi. Mà người tạo ra biệt danh này chính là Vưu Kiện. Cho nên cậu cũng chẳng có lý do gì để cấm đoán anh hết.
Âu Dương Kiều Vỹ cúi đầu nhìn sang chiếc mô tô màu đen rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mùa đông đến, trời tối đen như mực dù chỉ mới có bảy giờ tối. Không khí có hơi lạnh, khi nãy cậu ra ngoài vội nên chưa kịp mặc thêm áo khoác.
Vưu Kiện nhìn thấy môi cậu hơi mím lại, bèn cởi áo khoác trên người của mình ra, choàng qua người cậu. Áo của anh vừa dày vừa phảng phất mùi hổ phách, len lỏi vào cánh mũi bé nhỏ phập phồng của cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt nhìn bả vai áo khoác, thấp giọng nói: “Không cần đâu, tôi sẽ vào lấy áo khoác của mình.”
Mặc kệ cậu từ chối, Vưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046784/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.