Lời tuyên bố lần này của Vưu Kiện tuy rằng rất ngạo mạn nhưng vẫn mang theo một sự chân thành nhất định. Đây đều là những lời anh chưa từng nói với cậu vào hơn hai năm trước.
Hiện tại đã được nói ra nhưng Âu Dương Kiều Vỹ chỉ sững sờ mà không hề cảm nhận được hạnh phúc.
Cậu ngây người nhìn anh rất lâu, đối diện với đôi mắt màu tím nhạt đầy quyền uy đấy, cậu không cách nào trấn an bản thân được. Cả cơ thể tựa hồ như bị gai nhọn ghim sâu vào, không đau đớn mà chỉ tê dại dần đi.
Trái tim qua một lúc hỗn loạn rốt cuộc cũng đã đập lại bình thường.
Thật sự là muốn quan tâm đến mình ư?
Vậy thì…hơn hai năm trước, vì sao lại không làm như thế? Khi ấy tình cảm của mình dành cho người ấy quá nhiều, đến mức tin tưởng không một chút nghi ngờ, thế nhưng mọi chuyện tồi tệ vẫn xảy ra.
Vưu Kiện, năm đó, em đã mong chờ những điều này nhiều đến thế nào, anh có biết không?
Ngay lúc này anh lại dành cho em nhiều sự quan tâm như vậy, rốt cuộc là muốn em phải trả lời thế nào khi niềm tin đã bị đánh vỡ từ rất lâu rồi?
Âu Dương Kiều Vỹ rũ mắt nhìn xuống mặt đất, đôi mắt thẫn thờ không rõ đang quan sát cái gì. Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng nhất cho anh.
Sau đó, bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ đi bầu không khí căng thẳng ngột ngạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046782/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.