Cuối cùng hai người vẫn chơi cùng nhau, nhưng không phải theo hướng thân thiện đồng tâm hiệp lực, mà là một đấu một.
Vưu Kiện đang đứng cách xa bảng rổ và đối diện Âu Dương Kiều Vỹ. Anh đập bóng xuống sân liên tục không ngừng, mỗi lần nếu ngừng khoảng vài giây rồi đập xuống.
Âu Dương Kiều Vỹ đứng bên dưới bảng rổ, sẵn sàng phòng thủ. Tuy rằng chiều cao của hai người khá chênh lệch nhưng cậu vẫn muốn một lần chặn được bóng của anh.
Kỹ thuật chặn bóng đã được Dalziel chỉ dạy nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cậu chơi cùng Vưu Kiện, cho nên cũng có vẻ hên xui lắm.
Thấy anh chỉ mãi đập bóng mà không tấn công, cậu thoáng nhíu mày: “Chú định đập đến bao giờ?”
Vưu Kiện cong môi cười một cái: “Khi nào em hết gọi tôi là chú.”
“Vậy thì kết thúc trận luôn đi, vì tôi không thay đổi cách gọi đâu.”
Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cậu bất giác làm anh bật cười. Vưu Kiện nheo mắt lại, liếc lên bảng rổ một cái, ngay sau đó bất ngờ bước nhanh về phía trước.
Tốc độ của anh nhanh đến mức khiến mấy chiếc lá trên sân cũng khẽ động đậy.
Âu Dương Kiều Vỹ bị anh tấn công bất ngờ, bước chân lùi vội về phía sau, đầu ngẩng lên nhìn theo hướng bóng bay, sau đó dồn lực nhảy lên trước.
Thế nhưng Vưu Kiện lại không hề nhảy lại như cậu dự liệu mà anh đứng một chỗ, đợi khi cơ thể cậu từ từ rơi xuống, anh mới vung tay ném bóng.
Bóng như cũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046762/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.