Giữa cái giá rét của mùa đông, nụ cười của anh tựa như tia nắng duy nhất sưởi ấm trái tim của cậu.
Vưu Kiện đứng một mình ở nơi đó, một tay cắm vào túi quần, ánh mắt hướng về phía cậu, dịu dàng nở một nụ cười kiên nhẫn chờ đợi.
Sau lưng anh là tuyết trắng xóa một vùng trời. Vài hoa tuyết theo gió bay vào trước ngạch cửa, bám lên người anh một ít. Tuy vậy, những đường nét trên khuôn mặt anh vẫn không hề cứng nhắc nghiêm nghị, ngược lại còn dịu xuống vài phần.
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩn ra một lúc mới phản ứng được, mỉm cười với anh.
Cuối cùng anh cũng đến tìm cậu rồi.
Khi cậu quay đầu lại, Chúc Văn không khỏi kinh ngạc trước thái độ thay đổi nhanh chóng của đối phương. Cô chống một bên gò má, âm trầm quan sát một hồi mới bảo:
“Cậu vui đến vậy hả?”
Âu Dương Kiều Vỹ sắp xếp đồ đạc trên bàn, bỏ vào trong cặp, không hề che giấu cảm xúc nói: “Ừ, đương nhiên là vui rồi. Cuối cùng thầy ấy và mình cũng gặp nhau rồi mà.”
Chúc Văn nhìn cậu rồi liếc nhìn Vưu Kiện ở đằng xa, cố gắng nén một tiếng thở dài.
Thật sự cô rất lo sợ cho tình cảm non nớt thuần khiết này của Âu Dương Kiều Vỹ. Tình cảm của cậu đem so với loại dày dạn kinh nghiệm tình trường của anh, quả thực rất chênh lệch.
Nhưng mà cậu đang rất hạnh phúc, không phải sao?
Chúc Văn hạ mắt nhìn xuống mặt bàn, lại thở dài một tiếng nữa.
Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046728/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.