Người thanh niên làm ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn Vưu Kiện. Nói xong dường như còn chưa đủ, cậu muốn giơ cả ngón tay lên thề thốt thì bị anh ngăn lại.
Vưu Kiện nghiêng nhẹ đầu, một tay cầm ly rượu vững chắc, một tay nâng cằm đối phương lên, nhìn sâu vào đôi mắt đó.
Qua một khoảng thời gian không lâu, người thanh niên bị anh nhìn đến si ngốc, rốt cuộc cũng có thể giằng ra khỏi bàn tay lạnh như băng kia.
Cậu quay về chỗ của mình, cúi mặt cười một tiếng: "Bỏ đi, dù sao nói cỡ nào anh cũng không tin mà thôi."
Vưu Kiện rướn chân mày, nhàn nhạt nói: "Tôi nhìn cậu rất quen mắt, nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu. Đường đột nói yêu thầm tôi như vậy, không sợ sao?"
Sợ? Sợ cái gì?
Người thanh niên quay qua nhìn anh, cong môi lên cười rất đẹp: "Sao phải sợ anh chứ?"
Vưu Kiện nhún vai: "Tôi nói trước như vậy thôi."
Một khoảng lặng chợt ùa đến.
Hai người không ai lên tiếng nữa.
Người thanh niên gục mặt trên quầy bar, bỗng nhớ về hai năm trước, lần đầu tiên cậu gặp mặt Vưu Kiện.
Hôm đó cậu cùng với ekip đi vào trong này, chơi đùa một đêm thỏa thích. Khi ấy cậu vẫn chưa phải là người nổi tiếng gì, giống như một hạt bụi nhỏ trong giới giải trí.
Trong lúc mọi người uống rượu chơi đùa ồn ào, cậu lẳng lặng ngồi một bên, chẳng mấy quan tâm đến họ. Sau đó cậu đứng dậy, viện cớ đi vệ sinh để thoát khỏi bầu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046727/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.