Chương trước
Chương sau
Hai chân Nghiêm Thừa Thừa đã mềm nhũn, sắp đứng không vững nữa rồi. Cậu định lùi về sau nhưng nhớ đến Âu Dương Kiều Vỹ chưa đứng lên được, vậy là cắn chặt răng đi tới, duỗi tay đỡ lấy đối phương.

Âu Dương Kiều Vỹ không còn sức lực dựa vào Nghiêm Thừa Thừa, vẻ mặt sững sờ nhìn bóng người trước mặt mình. Chưa bao giờ cậu cảm nhận được luồng hung khí mạnh mẽ đến như vậy. So với khả năng của cậu thì bóng người này chỉ cần dùng sức một chút cũng đủ khiến cậu chết tươi.

Trong đầu nhất thời rỗng tuếch, chỉ liên tục lặp lại ba từ “ma cà rồng”.

Con quái vật mà người trong làng đã cống nạp cho nó không dưới sáu năm bỗng chốc đứng dậy. Nó phất áo choàng đen ra phía sau, mặc kệ con bò chết kia vẫn còn rỉ ra máu tươi, nó hung hãn nhìn chăm chăm vào Âu Dương Kiều Vỹ.

Chiếc lưỡi vừa dài thèm thuồng liếm sạch máu quanh khóe môi.

Nghiêm Thừa Thừa nhìn tình hình này, trong lòng nắm chắc mười phần thua. Nhưng cậu cũng không từ bỏ, dùng hết sức của mình kéo Âu Dương Kiều Vỹ đi nhanh về phía sau.

“Đi thôi, cố gắng một chút, tôi với cậu sẽ thoát khỏi nó.”

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn run rẩy, khẽ lắc đầu: “Không thể, không thể đâu. Cậu có biết nó là cái thứ gì không?”

Nghiêm Thừa Thừa không cần biết nó là thứ gì, trong đầu cậu chỉ muốn thoát khỏi móng vuốt của nó mà thôi.

Bây giờ tiến hay lùi đều không thể, Nghiêm Thừa Thừa bực dọc mắng ra một câu.

Mẹ nó chứ!

Con quái vật ngược lại không hề vội vã, dường như muốn tận hưởng vẻ sợ hãi của con mồi trước mặt. Nó hơi nghiêng đầu, cong môi lên cười rất quái dị gớm ghiếc.

Khi thấy con mồi đã đi được vài bước, nó bất ngờ rũ áo choàng phóng nhanh về phía trước.

“Coi chừng!” Nghiêm Thừa Thừa mặc kệ bản thân có bị thương hay không, đẩy Âu Dương Kiều Vỹ ra sau mình.

Vào khoảnh khắc con quái vật định áp đến cắn vào cổ của cậu thì từ trong rừng sâu bất thình lình xuất hiện một bóng đen khác, khí thế cũng không hề thua kém, trong nháy mắt đã tóm lấy cổ của nó lôi đi vào màn đêm.

Khi bóng đen kia xuất hiện, cả khu rừng như tràn ngập trong gió lộng, một loạt âm thanh rì rào vang lên, khiến cho chim chóc ban đêm cũng giũ cánh bay lên trời cao.

Qua một thoáng chấn động, khu rừng quay về dáng vẻ tịch mịch hiu hắt của nó.

Cảnh tượng xảy ra nhanh không tưởng tượng được.

Nghiêm Thừa Thừa đứng bất động nhìn vào nơi đen tối nhất của rừng sâu, chỉ thấy được bóng tối lạnh lẽo. Bên tai vẫn bị gió đêm vờn quanh, sắp cóng.

Âu Dương Kiều Vỹ cũng nhìn thấy cảnh tượng khi nãy, một giây sững người. Ngoài hai chiếc bóng bí ẩn không rõ danh tính, cậu còn nhìn thấy được một mắt màu tím nhạt.

Là màu tím nhạt ẩn lên trong đêm tối, càng thể hiện được sự uy vũ của người đó.

Sức mạnh như vậy đúng là không hề bình thường. Lẽ nào là một đồng loại của nó ư?

Sau khi bình tĩnh lại, Nghiêm Thừa Thừa mới quay đầu nhìn Âu Dương Kiều Vỹ: “Cậu ổn chứ?”

Âu Dương Kiều Vỹ lắc đầu, rồi lại gật đầu, tinh thần thật sự không ổn chút nào. Cậu cúi mặt như nghĩ ngợi gì đó, lúc sau mới nhớ đến vết thương ở chân.

Bây giờ nó lại kéo đến cơn đau nhức nhối.

Nghiêm Thừa Thừa thấy cậu nhăn mặt cũng không khỏi xót xa, ngồi xổm trên đất xem qua vết thương của cậu. Chỗ mắt cá chân đã sưng lên, trông rất nặng.

“Bị trật rồi.” Nghiêm Thừa Thừa nói, sau đó ngẩng mặt thì phát hiện từ phía ngôi làng có một bóng người đang đi về hướng của hai người họ.

Âu Dương Kiều Vỹ thấy cậu nhìn về phía trước, mắt cũng dần đổi hướng, nhận ra bóng người kia càng lúc càng quen thuộc.

Khoảng cách dần thu ngắn lại, hai người họ nhận ra đó là Vưu Kiện.

Anh đi đến một cách thong thả ung dung, nhưng sắc mặt rất khó coi, giống như đang tức giận.

Hạ tầm mắt nhìn xuống cổ chân của Âu Dương Kiều Vỹ một cái, Vưu Kiện nhíu mày, vẻ mặt lại càng giận hơn. Anh cắm tay vào túi quần, không lạnh không nóng hỏi:

“Hai người ở đây làm gì?”

Việc Vưu Kiện thình lình xuất hiện tại chỗ này làm cho Nghiêm Thừa Thừa và Âu Dương Kiều Vỹ một phen sửng sốt. Hai người họ quay đầu nhìn nhau, dường như ngầm quyết định sẽ không nói toàn bộ sự thật cho anh, cho nên tìm ra lý do khác mà giải thích.

Nghiêm Thừa Thừa chủ động lên tiếng: “Tụi em đi cùng một số bạn nữa, chỉ là định đi vào đây chơi thôi, không nghĩ nhìn thấy một con bò bị chết. Mọi người sợ quá đã chạy về khách sạn. Tiểu Vỹ bị thương ở chân, vẫn chưa đi được.”

Vưu Kiện không mấy quan tâm đến lý do mà cậu nói, rút tay ra khỏi túi quần, đi đến kéo Âu Dương Kiều Vỹ về phía mình. Anh ngồi khụy một gối, nhàn nhạt nói:

“Leo lên.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn tấm lưng cao lớn của anh, chần chừ giây lát liền nghe lời, áp ngực lên lưng anh.

Vưu Kiện hai tay vững vàng ôm lấy cậu, sau đó nói với Nghiêm Thừa Thừa: “Về thôi.”

Lần đầu tiên Nghiêm Thừa Thừa nhìn thấy một Vưu Kiện lạnh lùng đáng sợ như thế này. Thậm chí cả câu “leo lên” của anh, tuy ngữ khí nghe bình thản nhưng rất có uy lực, giống như một loại mệnh lệnh không thể cãi.

Nghiêm Thừa Thừa nhìn Âu Dương Kiều Vỹ một lần cuối rồi quay người đi trước. Vưu Kiện cõng Âu Dương Kiều Vỹ đi theo sau.

Khi sắp ra khỏi khu rừng, Âu Dương Kiều Vỹ động đậy cánh tay, muốn bám vào cổ anh chặt hơn.

Sau đó thấp giọng hỏi: “Thầy giận em hả?”

Vưu Kiện nhìn về phía trước, bước chân đều đều đi trên cát: “Thử nói xem.”

Bé con mím môi không dám nói gì nữa, trong lòng thở dài, chắc chắn là giận mình rồi.

Về đến phòng khách sạn, Tiết Nhung từ hành lang đi ra, nhìn thấy cả ba người họ. Cô thấy nét mặt Vưu Kiện không vui như bình thường, trong lòng cũng vừa giận vừa xót cho học sinh của mình.

Vưu Kiện vẫn còn cõng Âu Dương Kiều Vỹ, nói với Tiết Nhung: “Tôi sẽ đưa Kiều Vỹ qua phòng mình thoa thuốc, khi nào xong sẽ đưa em ấy về phòng ngủ. Cô không cần lo đâu.”

Tiết Nhung có hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng chấp nhận: “Vâng, nếu thế thì cảm ơn thầy nhiều.”

Sau đó nhìn sang Nghiêm Thừa Thừa: “Em mau đi theo cô, hôm nay cô phải phạt hết tất cả các em!”

Nghiêm Thừa Thừa im lặng cúi đầu, cũng biết được tội của mình, đành ngoan ngoãn đi theo Tiết Nhung vào phòng.

Chỉ riêng Âu Dương Kiều Vỹ đến giờ vẫn còn vì lời Vưu Kiện nói mà ngẩn ngơ.

Sao thầy ấy lại đưa mình qua phòng của thầy? Khoan đã, các thầy cô không phải đều ở cùng nhau hay sao?

Thầy ấy…đặt phòng riêng à?

Nhịn không được tò mò, cậu bèn hỏi: “Thầy đặt phòng riêng sao?”

Vưu Kiện lười giải thích, chỉ nhanh chóng đi về phía phòng của mình. Cửa phòng khẽ khàng đóng lại, dường như ngăn cách đi toàn bộ tạp âm ở bên ngoài. Bầu không khí trong phòng an tĩnh lạ thường.
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi trên giường êm ái, ngẩng mặt lên liền nhìn thấy cửa sổ trong suốt, vừa vặn ngắm được cảnh biển ban đêm. Xem ra phòng này có cảnh quan không tệ.

Vưu Kiện quay người đi tìm dầu nóng rồi trở lại rất nhanh. Anh kéo cái ghế ngồi xuống đối diện, nâng cổ chân của cậu lên nhìn qua một cái.

Khi vận động quá mạnh anh cũng thường xuyên bị chấn thương, sau đó tự mình chữa cho mình đã quen.

Cổ chân của Âu Dương Kiều Vỹ rất nhỏ. Bàn chân lại đầy đặn, trắng bóc. Mấy đầu ngón chân vì ngại ngùng mà ngọ nguậy không ngừng.

Vưu Kiện nhìn xuống lại ngẩng lên, nhàn nhạt bảo: “Để yên.”

Ngay lập tức mấy đầu ngón chân trở nên ngoan ngoãn.

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn xuống đỉnh đầu của anh, vô tình ngửi được mùi hương trên người anh, trái tim đập loạn. Cậu không rõ vì sao người này lại quan tâm mình đến như vậy, nhưng mà điều đó làm cho cậu hạnh phúc, vậy là đủ rồi.

Tuy rằng bây giờ anh có vẻ đang giận cậu, nhưng vẫn nhẹ nhàng thoa dầu lên vết thương cho cậu.

Điều này nghĩa là gì?

Âu Dương Kiều Vỹ tạm thời chưa nghĩ ra được từ ngữ thích hợp, thế là cúi đầu chăm chú nhìn anh.

Vưu Kiện thoa xong dầu thì đứng dậy, xoay người tìm bộ quần áo sạch khác chuẩn bị đi tắm.

Ngồi trên giường, cậu khẽ cử động cổ chân nhưng chưa được hai giây đã nhăn mặt lại.

Lúc ngước mặt lên định nói chuyện với Vưu Kiện thì tình cờ phát hiện vạt áo của anh có dính vết gì đó màu đỏ.

Trông như dính máu.

Âu Dương Kiều Vỹ mở to mắt nhìn chăm chăm vào vạt áo của anh, màu đỏ này rất sậm, đã khô rồi, thật sự rất giống với màu của máu.

Nhưng tại sao áo thầy ấy lại dính máu? Còn dính ở vạt áo chứ không phải chỗ khác?

Vưu Kiện lấy xong quần áo, quay lại thì nhìn thấy cậu đang trừng lớn mắt ngẩn người.

“Ngẩn ngơ cái gì? Có bớt đau không?”

Âu Dương Kiều Vỹ mơ màng lắc đầu, ánh mắt cũng vội vàng dời đi: “Vẫn…vẫn còn đau ạ.”

Vưu Kiện dường như chưa nguôi giận, nói: “Ai bảo đi vào rừng làm gì.”

Nói xong anh bước nhanh về phía phòng tắm. Vòi sen xối nước xuống sàn nhà, âm thanh rào rào vang lên.

Âu Dương Kiều Vỹ không để ý đến thái độ của anh hiện tại, nhất mực nhìn đến cửa phòng tắm, trong lòng hỗn loạn rối bời.

Linh cảm lại xoay thành vòng tròn không ngừng.

Vạt áo dính máu…mình không hiểu được. Mình không tìm được lý do nào thỏa đáng hết.

Thầy ấy có bị thương không? Nhưng mà tại sao lại bị thương? Mà thầy ấy tại sao lại xuất hiện ở trong khu rừng đó? Còn xuất hiện từ phía ngược lại của mình và Nghiêm Thần Thần nữa.

Rốt cuộc là vì sao chứ…

Trong lúc cậu vẫn còn nghĩ ngợi về vết máu dính trên vạt áo của anh thì anh đã tắm xong rồi. Cửa phòng mở ra, hơi nóng bên trong phả ra ngoài. Vưu Kiện bận một chiếc áo thun mỏng rộng rãi, tóc còn ướt, vài giọt nước trượt từ huyệt thái dương xuống cổ.

Anh đi đến gần, nhận ra bé con kia im lặng ngẩn ngơ gì đó, không khỏi hừ khẽ một tiếng.

“Có buồn ngủ chưa?” Vưu Kiện vừa một bên lau tóc vừa hỏi.

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn về phía lưng của anh, cố gắng chống tay xuống giường, đứng dậy. Bản tính của cậu một khi đã có chuyện thắc mắc thì không bao giờ để yên trong lòng.

Nếu cậu không có đáp án thỏa mãn, cậu sẽ rất chấp niệm với nó.

Vì vậy mà cậu quyết định kể sự thật cho anh nghe. Kể ra những gì mình đã nhìn thấy trong khu rừng kia, mặc cho anh có tin cậu hay không.

Thấy anh vẫn còn xoay lưng với mình, cậu hít vào một hơi, chậm rãi nói: “Khi nãy tụi em vào rừng, trước khi nhìn thấy xác của con bò đó thì tụi em đã nhìn thấy một thứ khác.”

Cánh tay đang lau tóc của anh thoáng dừng lại, nhưng anh không quay lưng nhìn cậu.

“Sao nữa?”

“Thứ đó em không nhìn rõ được, chỉ thấy miệng nó đầy máu, có vẻ nó đang hút máu con bò kia thì bị tụi em phá đám. Đôi mắt của nó đỏ ngầu, nhìn rất hung tợn. Còn có, em thấy nước da của nó trắng nhợt—“

Khoan đã, làn da trắng nhợt?

Âu Dương Kiều Vỹ nói đến đó thì dừng lại, bất giác ngẩng mặt nhìn Vưu Kiện. Không thể khống chế tâm tình, cậu nhìn vào cánh tay của anh, thật trắng, trắng đến tái xanh.

Không đâu, không phải, không giống…không giống chút nào.

Âu Dương Kiều Vỹ ngưng bặt.

Đột nhiên cậu dừng lại như vậy khiến cho Vưu Kiện không khỏi tò mò, anh nghiêng người nhìn, nhàn nhạt hỏi: “Trắng nhợt rồi sao nữa?”

Thái độ của anh đối với chuyện này lãnh đạm vô cùng. Có lẽ vì anh không tin lời cậu nói, cũng có lẽ…anh đã sớm biết điều gì đó.

Âu Dương Kiều Vỹ không biết nên tự trấn an mình bằng vế nào, nhưng dù sao những gì cậu muốn biết, bây giờ đều không muốn biết nữa. Cậu cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Vì cậu không nói tiếp, Vưu Kiện cũng không hỏi thêm, đặt khăn lông sang một bên rồi nói: “Đêm nay ngủ lại đây đi. Cũng khuya rồi, về phòng làm phiền bọn họ.”

Nghe xong cậu liền ngẩng đầu nhìn anh.

Ngủ chỗ này sao? Cùng với thầy hả?

Nhìn vẻ mặt ngẩn ra của cậu, Vưu Kiện cuối cùng đầu hàng, không thể nghiêm mặt được nữa. Anh xoay người lấy một bộ quần áo của mình, tuy có hơi rộng nhưng chắc không sao.

Sau đó đưa đồ cho cậu nói: “Vào trong kia thay đi, rồi ra ngủ.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhận lấy quần áo, vẫn chưa kịp thích ứng mọi chuyện.

Không chỉ ngủ cùng với anh, cậu còn mặc đồ của anh nữa.

Khoan đã, tình huống này gọi là gì đây? Tim mình đập hỏng mất thôi.

Ôm lấy bộ quần áo trong người, khi quay người đi vào phòng tắm, bé con lén lút cúi xuống hít vào một hơi, rồi lại thêm một hơi nữa. Mất một lúc sau, cậu mới tỉnh táo mà chịu đi tắm rửa.

Vết thương ở chân vì có dầu nóng mà đỡ hơn một chút, nhưng chắc chắn không thể hoạt động gì mạnh được.

Âu Dương Kiều Vỹ bước ra ngoài, nhìn thấy Vưu Kiện đang ngồi ở chiếc ghế bành, ngón tay kẹp điếu thuốc, mắt dán xuống màn hình điện thoại.

Cửa sổ phòng đang mở, có lẽ anh muốn để khói thuốc bay ra ngoài.

Ngập ngừng giây lát, tâm tình hôm nay của cậu thay đổi như thủy triều, lúc lên lúc xuống khiến cậu thấy mệt vô cùng.

Vưu Kiện rít vào một hơi thuốc, ngẩng mặt thì thấy bộ đồ của mình với cơ thể của bé con hoàn toàn chênh lệch khá xa. Anh nhịn cười, cố tình nghiêm mặt hất về phía giường ngủ:

“Ngủ trước đi.”

Âu Dương Kiều Vỹ nghe vậy liền đi đến bên giường, nằm xuống. Cậu xoay lưng về phía anh, nhẹ nhàng hít vào thở ra, không lâu sau thì ngủ quên mất. Có lẽ cả ngày hôm nay đã chơi mệt rồi, buổi tối còn bị dọa một trận sững người, bây giờ ngủ đi là tốt nhất.

Khi Vưu Kiện hút xong điếu thứ hai thì đồng hồ cũng điểm đúng mười một giờ rưỡi. Âu Dương Kiều Vỹ đã ngủ được hai tiếng đồng hồ.

Anh bỏ điện thoại lên bàn, đi lại gần bên giường, nửa nằm nửa ngồi ngay bên cạnh cậu. Hạ tầm mắt nhìn cậu say ngủ một chốc, không hiểu sao anh lại nhíu mày, trong lòng cảm xúc vừa hỗn loạn vừa lo lắng.

Theo như những gì đối phương đã nói khi nãy, tức cậu đã thật sự nhìn thấy thứ đó rồi. Một thứ giống như anh, hay gọi cách khác chính là đồng loại của anh.

Vưu Kiện bất đắc dĩ cười lên trông gượng gạo vô cùng.

Anh không biết suy nghĩ của nhóc con này khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng ghê tởm đó sẽ như thế nào nữa, nhưng chắc là chẳng tốt đẹp gì đâu.

Vưu Kiện từng nói với cậu rồi, anh chẳng tốt đẹp như cậu nghĩ đâu. Nhưng con người này rất cứng đầu, nhất nhất tin vào đôi mắt của mình.

Nếu như một ngày nào đó em biết được hết mọi chuyện thì có còn suốt ngày bám theo tôi nói yêu thích tôi không?

Bây giờ tôi đồng ý bên cạnh em, đến khi mọi sự thật được phơi bày ra, em có rời bỏ tôi hay không?

Hài thật.

Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?

Vưu Kiện nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương. Sau đó khẽ khàng nằm xuống, nghiêng người nhìn cậu thêm một chút rồi mới an tâm đi vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm, Âu Dương Kiều Vỹ từ trên giường bật dậy. Cả người đầm đìa mồ hôi, vẻ mặt hoảng loạn, nước mắt cũng từ khóe mà chảy xuống.

Động tác mạnh mẽ của cậu ảnh hưởng đến người bên cạnh, khiến anh phải tỉnh giấc.

Phát hiện Âu Dương Kiều Vỹ ôm gối co người lại sợ hãi, Vưu Kiện ngồi dậy nhìn cậu một cái.

“Làm sao vậy?”

Âu Dương Kiều Vỹ cúi mặt nhìn xuống drap giường, cả người vẫn còn run rẩy.

Trong giấc mơ cậu nhìn thấy một bóng người bận áo choàng đen, đứng ngay trước mặt của mình. Người đó cúi mặt rất lâu, đến khi cậu từng bước đi lại gần thì bất ngờ ngẩng lên.

Thu vào tầm mắt của cậu là một đôi mắt mang sắc tím nhạt quyền lực huyền bí, đôi răng nanh sắc bén lộ ra cùng với một khuôn mặt trắng nhợt đầy lãnh đạm.

Âu Dương Kiều Vỹ sững người nhìn thật kỹ vào khuôn mặt đó thì chợt nhận ra bóng đen nọ chính là Vưu Kiện.

Anh thờ ơ nhìn cậu một chút, sau đó bước lên phía trước, nghiêng đầu áp răng nanh lên cổ cậu, cắn sâu xuống.

Cảm giác đau đớn đầy chân thực làm cho cậu bừng tỉnh.

Lồng ngực vẫn còn phập phồng hoảng loạn, Âu Dương Kiều Vỹ mím môi ngước mắt nhìn lên, thấy Vưu Kiện đang lo lắng nhìn mình, cậu khẽ lùi về phía sau.

Thấy thái độ của cậu kỳ lạ, anh nghĩ cậu vừa gặp ác mộng, có lẽ là liên quan đến vụ buổi tối hôm nay.

Vưu Kiện duỗi tay muốn vuốt tóc mái của cậu sang một bên thì bị cậu hất tay ra chỗ khác.

Cánh tay lơ lửng giữa không trung, Vưu Kiện nhất thời hụt hẫng, sau đó thu tay về.

“Đã ổn chưa?”

Âu Dương Kiều Vỹ dụi dụi mắt, muốn giấu đi mấy giọt nước mắt trẻ con của mình.

Chỉ là một cơn ác mộng thôi.

Người đó không phải là Vưu Kiện.

Người trước mặt cậu bây giờ mới chính là Vưu Kiện. Đương nhiên anh sẽ không bao giờ làm hại cậu.

Cũng sẽ không bao giờ…là loại người như vậy.

Sau khi đã bình tĩnh, Âu Dương Kiều Vỹ nhỏ giọng đáp: “Ổn rồi ạ. Em xin lỗi…vì hất tay thầy.”

Vưu Kiện không để tâm chuyện đó, chỉ muốn biết cậu có thật sự ổn hay chưa thôi. Anh thở nhẹ một hơi, vỗ vỗ xuống giường nói:

“Ngủ lại đi. Có thầy ở đây, còn sợ gì nữa.”

Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng cũng tự nói với mình như vậy. Khi đã an tâm, cậu nằm xuống trở lại, kéo chăn phủ kín người, cố gắng nhắm mắt bắt bản thân thiếp đi.

Mắt nhắm lại rồi, cậu bỗng cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của anh đang xoa tóc mình.

Động tác này cũng quá đỗi dịu dàng rồi đi.

Âu Dương Kiều Vỹ lại muốn khóc, nhưng cố dằn xuống tâm trạng bất ổn của mình, một hồi lâu thì thật sự thiếp đi.

Đợi cậu ngủ say rồi, Vưu Kiện đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ. Anh nhìn ra ngoài biển đêm, vừa vắng vẻ vừa lạnh lẽo, không nhịn được lại rút ra một điếu thuốc đưa lên môi.

Khói uốn lượn thành những đường cong hoàn hảo, nhẹ nhàng bay lên cao.

Hút được nửa điếu, Vưu Kiện di nó xuống gạt tàn. Quay trở lại giường ngủ, anh ngồi ngay bên mép giường, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Tựa như có một khoảnh khắc nào đó, trái tim của anh bỗng dưng mạnh mẽ hơn lý trí, bất giác điều khiển được hành động của anh.

Vưu Kiện nhìn ngắm bé con đang ngủ, tiếng tích tắc của đồng hồ cơ hồ đang đồng với nhịp tim của anh.

Chậm rãi cúi thấp đầu, Vưu Kiện khẽ khàng đặt lên tóc cậu một nụ hôn.

Lần này chính là nụ hôn xuất phát từ tận con tim của anh, từ những rung động mà đã lâu lắm rồi những người khác không thể trao cho anh.

Một nụ hôn lén lút lại chứa đựng thật nhiều tâm tư của anh.

Hôn xong, trong lòng mơ hồ nảy ra một câu hỏi: Hình như tôi thích em rồi, làm sao bây giờ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.