Nghiêm Thừa Thừa nghe một câu này, ngay lập tức cứng họng không đáp được gì. Cậu ta không nghĩ Vưu Kiện sẽ nói như vậy, còn với thái độ rất chi là thái độ với cậu nữa.
Ánh mắt đó là thế nào?
Tại sao…Sữa Dâu lại thích thầy ấy được nhỉ? Không phải thầy ấy có rất nhiều nữ sinh vây quanh hay sao? Vẻ mặt đối với cậu ấy cũng rất lạnh lùng, sao có thể?
Nhưng mà có một điều làm cho Nghiêm Thừa Thừa cảm thấy trong lòng khá nhẹ nhõm, đó là Âu Dương Kiều Vỹ thích con trai.
Hmm…nghĩa là mình vẫn có cơ hội đấy chứ!
Nghiêm Thừa Thừa nghĩ đến đây, khóe môi hơi nhếch lên, cười cười tích cực.
Nụ cười của cậu ta không may mắn lọt thỏm vào tầm mắt của Vưu Kiện. Anh nói xong cũng không thấy ngượng ngùng gì, một tay cắm túi quần, đôi mắt hơi nheo lại.
Cười kiểu đấy là muốn gì đây? Lẽ nào…tự nhủ với bản thân là mình còn cơ hội để theo đuổi sao?
Đúng là trẻ con, luôn không biết lượng sức mình.
Vưu Kiện trầm mặc một lúc thì xoay người đi xuống dưới lầu. Khi nãy anh đi lên đây cũng vì nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ mà thôi, cũng vốn giả vờ mặt lạnh đi ngang qua luôn nhưng không hiểu sao vẫn dừng lại nói chuyện một chút.
Đi về phía phòng giáo viên, Vưu Kiện thầm mắng bản thân điên mất rồi.
Nói câu đó để làm gì chứ? Đe dọa thằng nhóc kia à? Vô nghĩa!
Ngồi vào bàn làm việc của mình, Vưu Kiện tùy ý ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046678/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.