Thầy thật sự rất quá đáng!
Tối nay Vưu Kiện không ở Camouf mà trực tiếp từ trường chạy về nhà để nghỉ ngơi.
Mấy hôm nay anh dạy khá nhiều tiết, một tuần mệt mỏi như vậy cần phải thư giãn một chút. Ở quán bar thì gặp khách ra khách vào, công việc cũng bề bộn, cho nên anh mới quyết định về nhà một chuyến.
Lúc tắm xong, đi xuống dưới nhà thì tình cờ nhìn thấy mẹ mình đang làm gì đó ở trong bếp.
Anh đi lại gần nhìn qua, nói: “Mẹ làm gì vậy?”
Thẩm Ninh nghe thấy giọng nói, có hơi giật mình quay người lại. Nhận ra Vưu Kiện, bà cười hiền nói: “Gói một ít đồ để đến thăm họ hàng.”
“Họ hàng à?” Vưu Kiện chưa từng nghe đến họ hàng của mình bao giờ, nhưng anh cũng tò mò quá nhiều, thuận tay lấy chai rượu rót một ít ra ly.
Ngồi xuống bàn, anh nhàn hạ uống một ngụm rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lúc này Thẩm Ninh đã gói xong đồ, bèn đi đến ngồi xuống ở đối diện, hỏi han: “Dạo này công việc có ổn không? Ba con không rầy gì nữa chứ?”
Nghe hỏi, Vưu Kiện mở mắt nhìn bà: “Ba có rầy thì cũng không có gì thay đổi được đâu. Tính của con đã như vậy rồi mà, công việc vẫn ổn. Chỉ đến trường dạy thể dục thôi, khá nhàn.”
Thẩm Ninh nén tiếng thở dài, nói: “Mẹ vốn hiểu con yêu thích cái gì mà, nhưng vì không muốn con sa vào những thứ cám dỗ nên ba mới bắt con đến trường dạy học như vậy. Dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046633/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.