Bầu trời lại kéo mây âm u.
Âu Dương Kiều Vỹ đi rất nhanh, khiến cho Chúc Văn phải cố gắng lắm mới bắt kịp được nhịp chân của cậu.
Khi bắt kịp rồi, cô bé kéo vai cậu một cái, thở hồng hộc nói: “Trời ơi, cậu đi hay chạy vậy hả? Mệt chết tớ rồi!”
Âu Dương Kiều Vỹ không để ý đến việc người kia vừa thở vừa oán trách, chỉ hơi dừng lại, quay đầu nhìn ra phía sau lưng. Lúc này ở trước cửa phòng dụng cụ đã không còn người nữa, trống vắng và yên tĩnh.
Chúc Văn vừa ôm một đống đồ trong tay vừa ngoái đầu nhìn theo hướng của cậu, bất giác hiểu được chuyện gì đó.
Bầu không khí vốn yên lặng thì bị câu hỏi của Chúc Văn phá vỡ: “Nè, cậu…ghen đúng không? Ghen nên mới đi nhanh như vậy, ghen nên mặt mới xị xuống thế kia.”
Nghe cô nói, Âu Dương Kiều Vỹ nhất thời sực tỉnh, điều chỉnh lại sắc mặt của mình. Cậu mím nhẹ môi, không muốn thừa nhận việc trong lòng khó chịu khi nhìn thấy Vưu Kiện công khai quan tâm một người nào đó, nhưng hình như mọi thứ đều đang thể hiện quá rõ ràng.
Chúc Văn quàng tay qua vai cậu, vỗ vỗ: “Cậu không cần giấu giếm như vậy đâu, bởi vì việc khó giấu thứ nhất là yêu, việc khó giấu thứ hai chính là ghen. Mà cả hai cái này…cậu đều không giỏi che đậy. Cậu hiểu hôn?”
“Không muốn hiểu!”
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn bực bội, bèn quay người đi tiếp. Lần này cậu đã trở về với tốc độ bình thường rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-quy-nho-lai-day-om-mot-cai/3046631/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.