- Ưm... ư...
- Tiểu Tuyết tỉnh rồi, cha mẹ ơi Tiểu Tuyết tỉnh lại rồi.
Tiểu Tuyết? Không phải là cô sao? Tỉnh? Ơ thế không phải là tỉnh ngủ à? Chỉ là tỉnh ngủ thôi thì việc gì phải gọi cha kêu mẹ như vậy?
Mở mắt, đảo nhìn quanh một chút, chói quá. Mắt hơi nheo lại cô cố nhìn, à thì ra là ở bệnh viện.
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, khó chịu thật. Cô thật sự chẳng thể nào yêu thương nổi cái mùi này.
- Tiểu Tuyết, tỉnh rồi sao? Con có thấy mệt không?
- Có một chút ạ, mẹ không cần lo quá đâu.
- Vậy con có muốn ăn gì không?
-... Cái gì cũng được hả cha?
- Mọi thứ con muốn.
- Vậy con muốn... KFC!
- Nhưng...
- Không phải cha đã nói là mọi thứ con muốn rồi sao?
Dẩu môi, mắt trùng xuống cô bày ra dáng vẻ đáng thương.
- Rồi rồi, cha đi.
- Tôi cũng đi với ông, con ở lại nghe lời anh hai biết chưa?
- Dạ!
Vui vẻ gật đầu, hóa ra ở viện cũng được cưng như vậy, không tồi.
Đang hí hửng lại cảm nhận được gì đấy, cô quay đầu nhìn lại:
-... Sao anh ở đây?
- Thế em nghĩ là gì?
- Thăm bệnh, mà thăm tôi hả?
- Đúng rồi!
Tay đưa lên xoa xoa đầu cô, Lãnh Thiên Tuấn nở nụ cười.
Nhìn đến ngẩn người, trước đây hắn chưa từng đối xử như vậy với cô. Còn cái nụ cười này nữa không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-nu-phu-thi-lam-sao/2578407/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.