- Không thấy.- Cái gì? Không thấy sao?
- Tôi đã lục tung chỗ này rồi nhưng không thấy.
- Cô ta thì có thể đi đâu được chứ?
- Lãnh Thiên Tuấn, anh đừng vội lo lắng tôi nghĩ Lãnh tiểu thư sẽ không sao.
Vỗ vỗ bả vai Thiên Tuấn, Hàn Tử Thiên nói. Dù rằng hắn chẳng ưa gì cái cô Lãnh tiểu thư kia nhưng cũng không thể làm ngơ, ai biểu cô ta là con cháu gia tộc họ Lãnh chứ. Nếu mà chuyện cô ta mất tích là thật mà bị lan truyền ra ngoài thì đến hắn cũng chẳng dám nghĩ đến tương lai của bản thân.
- M* kiếp!
Mất bình tĩnh Lãnh Thiên Tuấn phun ra mấy chữ thô tục. Là vì ai mà hắn phải ở trong tình trạng tiến không được mà lùi cũng chẳng xong như vậy hả? Hắn từ nhỏ đến lớn đều chưa từng nghĩ đến có ngày mình phải trong trường hợp quỉ dị này, có kề dao vào cổ thì hắn cũng chẳng tin.
- Tuấn, bình tĩnh. - Trần Vân Hy bên cạnh không ngừng đưa tay vuốt dọc sống lưng giúp Lãnh Thiên Tuấn bình tĩnh lại. Nàng chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ cả, mất bình tĩnh vì một người con gái... thật sự là nàng chưa từng thấy qua.
- Bình tĩnh? Hiện tại thì có thể bình tĩnh được hay sao? - Nắm lấy tay của Vân Hy hắn hất mạnh.
- Anh vượt quá giới hạn hạn rồi đấy! - Nhẹ nhàng đỡ lấy Vân Hy, Loius Vương mạnh miệng.
Hắn - Loius Vương không phải là người thuộc dạng không rõ trước sau phải trái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-nu-phu-thi-lam-sao/2578374/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.