"Linh Linh"
"Dạ"
Trên sô pha, anh ôm cô ngồi lên đùi, đôi tay anh vòng lấy chiếc eo bé xíu, kéo cô tựa sát vào mình, hai thân thể chỉ cách nhau hai lớp vải.
"Năm mới này em định làm gì?
"Em cũng không biết, có lẽ là cùng ba mẹ về quê với ông bà ngoại thôi ạ. Còn anh thì sao?"
Diệp Vũ vùi đầu vào trong hõm vai cô, hít ngửi hương tóc thơm, thở dài vài tiếng, giọng trầm trầm:
"Anh phải đi Mỹ, ông nội anh một mình ở bên ấy lâu rồi."
"Sao ông lại một mình ở bên đó? Không có người thân nào ở cùng ông sao?"
"Ừm, ngày xưa ông không cho ba anh lấy mẹ vì mẹ anh là trẻ mồ côi, nhưng ba anh không nghe, ông dỗi bỏ đi đến tận bây giờ. Năm mới nào anh em anh cũng sang đó."
Thiện Vũ Linh hơi bất ngờ, cô không nhớ trong tiểu thuyết có chi tiết nào như thế cả.
Thấy cô nhóc không nói gì, anh lại thở dài, giở giọng giận dỗi:
"Bé con vô tâm này, em không buồn sao?"
"Sao lại buồn ạ?"
Cô tròn mắt nhìn anh, ánh mắt long lanh ngây thơ vô tội.
Diệp Vũ hết cách với cô nhóc này rồi, cô ấy thật sự là đồ chậm tiêu. Anh đã nói đến vậy rồi mà cô vẫn không hiểu.
"Năm nay là năm mới đầu tiên của chúng ta, cũng là lễ tình nhân đầu tiên, vậy mà anh phải xa em. Anh sẽ nhớ em chết mất."
Đến giờ cô mới vỡ lẽ. Phải rồi, lễ tình nhân năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-nu-phu-em-chay-di-dau/2720141/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.