Nhà của gia đình Trữ Mặc ở vùng nông thôn, mọi người đội tuyết lái xe đưa Tô Chính đến bệnh viện thành phố, sau khi sắp xếp xong mọi thứ thì đã 2, 3 giờ sáng. May mà không có chuyện gì. Trữ Mặc nhìn Tô Chính nằm trên giường bệnh, lòng đau như cắt. 
"Các con vất vả quá, bận rộn cho đến giờ này." Ông Tô nhìn Trữ Mặc và Lâm Nghiêm, "Bây giờ ổn cả rồi, các con tìm chỗ nghỉ ngơi chút đi." Ông Tô nhìn ra bên ngoài, "Mặc Mặc, tuyết càng lúc càng lớn, con đừng chạy xe về nữa, cứ nói với ở nhà là tối nay con ngủ trong thành phố, sáng mai hãy về." 
Trữ Mặc không yên tâm về Tô Chính, vốn dĩ cũng không muốn đi, vừa nghe đã đồng ý. Cô gọi điện về nhà, gia đình cô cũng bảo cô tối nay tìm chỗ trong thành phố nghỉ ngơi. 
Lâm Nghiêm đứng dậy đi theo Trữ Mặc ra khỏi phòng bệnh: "Cậu ấy nặng thật đấy, có lẽ anh cũng đã già mất rồi." 
Trữ Mặc rất muốn ở lại bệnh viện, nhưng không thể bỏ mặc Lâm Nghiêm: "Đi thôi, tìm chỗ nào nghỉ một chút." 
Lâm Nghiêm đùa: "Em chủ động như vậy, làm sao anh từ chối được?" 
Tâm trạng đang bực bội khiến cô khó chịu: "Anh có suy nghĩ như người bình thường được không?" 
Lâm Nghiêm thản nhiên: "Anh không bình thường chỗ nào? Ai chẳng nghĩ như thế." 
Trữ Mặc im lặng. Hai người tìm một khách sạn gần đó, Trữ Mặc chỉ thuê một phòng. 
Lâm Nghiêm nhìn Trữ Mặc cười khó hiểu: "Em tin tưởng anh vậy à?" 
"Anh nghĩ nhiều quá rồi." Trữ Mặc lạnh lùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-nguoi-dan-ong-cua-em/122903/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.