"Vi Vi!" 
Vương Tử Thao nhỏ giọng gọi thêm lần nữa. Phong Nhã Vân khẽ nhích người, tay lưu loát gỡ từng ngón đang bấu chặt vào người mình, thấp đầu gật. 
"Vương thiếu!" 
Vương Tử Thao tay bám chặt hơn, tựa hồ muốn đem người trong lòng sáp nhập với chính cơ thể mình. Lưới mỏng phập phồng, hai hàng lông mày của người đẹp nhíu chặt, bàn tay để lên tay hắn có chút run rẩy. 
"Vi Vi, em với Trương Đông Vũ là cái quan hệ gì?" Giọng hắn trầm thấp, vừa nói vừa thổi vào lỗ tai cô khiến cô cư nhiên rụt đầu lại. Thật ngứa! 
Phong Nhã Vân lắc đầu nguầy nguậy, "Vương thiếu, tôi chẳng qua chỉ cứu anh một mạng, cũng chưa bắt anh bán thân trả ơn. Nên phiền anh đừng quản chuyện của tôi giùm!", ngữ khí lạnh nhạt, trực tiếp áp chế hy vọng nhỏ nhoi của hắn. 
"Em không bắt, tôi tự nguyện." Vương Tử Thao nắm chặt hai vai Phong Nhã Vân, xoay người cô đối diện với mình, lại thỏ thẻ, "Không phải một, mà là hai. Vi Vi, em đã hai lần cứu tính mạng tôi. Cho dù em không muốn, cũng không còn cách nào tôi có thể dùng để trả ơn em cả." Hắn ôm chặt cô, dùng cái đầu cọ cọ vào tóc cô, "Vì thế, tấm thân xử nam này, là của em." 
Xử nam? Tự dưng nói với cô chuyện này làm gì? 
Phong Nhã Vân nhìn hắn rạng rỡ nở nụ cười, lòng như ngàn con kiến cắn. Tùy tiện cứu một người, lại vác thêm một cục nợ. Thiết nghĩ cô đâu hề mua hàng khuyến mãi, mà kiện hàng này, sợ là cả đời cô cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-khong-phai-em-bi-cam-sao/207921/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.