Phong Nhã Vân xoa xoa cái lưng, chán nản rời khỏi nhà. Cô theo chân Trịnh lão bước ra phố chọn váy áo chuẩn bị dự tiệc.
Trịnh lão mắt thẩm mỹ vốn rất tốt, đắn đo hồi lâu. Sau mấy tiếng đồng hồ chờ đợi, lão bước ra, cười vui vẻ với cô, trên tay cầm hai cái váy. Một cái màu đen, một cái màu đỏ, có lẽ lão không quyết định được sẽ chọn cái nào.
Phong Nhã Vân mệt mỏi cầm lấy cái váy đỏ, xoay người định đi. Chợt, cô quay người lại, tay với lấy cái váy màu đen trên tay lão.
Lão thoáng giật mình, "Tiểu thư, không phải cô rất thích màu đỏ sao?"
Phong Nhã Vân cười cười, trực tiếp bước chân vào phòng thử đồ, không thèm nhìn cái váy đỏ thảm thương đến một cái.
Cô ngắm nhìn cái váy bồng bềnh trên người mình. Phần cổ cúp ngực ẩn hiện sau lớp voan mỏng, phần thân váy xòe ra như nụ hoa sắp nở, phía trên còn rải rác vài bông hồng nhỏ xinh nhà thiết kế tự tay kết lại. Váy không quá dài, ngang đầu gối, không xòe rộng như váy công chúa. Thắt lưng hoàn toàn khoe trọn cái eo nhỏ nhắn của cô, đường cong lúc ẩn lúc hiện qua vạt áo. Màu sắc trang nhã, bộ váy thoạt nhìn trông vô cùng tinh tế và sang trọng.
Bởi vì càng nhìn, càng thấy nó xứng làm cực phẩm nhân gian.
Phong Nhã Vân híp mắt, là "người đẹp vì lụa", hay "lụa đẹp vì người"?
Cô vẫn mang cái bộ mặt hí hửng đó ngồi mặc cho người ta trang điểm, thỉnh thoảng còn lúc lắc cái đầu, rồi lại cười. Chỉ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-khong-phai-em-bi-cam-sao/207920/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.