Tĩnh Phong thấy Thiên Giai liền đứng dậy, đi về phía cô, ôn tồn hỏi:
-Có chuyện gì à?
Cô gật đầu:
-Em muốn ở lại ăn trưa với bạn. Chiều rồi qua nhà anh được không?
-Cũng được, vậy chiều anh qua đón em. Điện thoại em đâu mà phải xuống đây?
-Hết pin mất rồi. Em không nhắn tin được mới xuống tìm anh.
Có lẽ do khi nãy đi lại nhiều, cộng với vết thương còn chưa khỏi hẳn nên liền có một trận đau bụng hành cô. Cô ngồi thụp xuống, ôm bụng, lộ rõ vẻ đau đớn. Tĩnh Phong liền ngồi xuống, lo lắng hỏi:
-Em có sao không? Đau bụng nữa à? Để anh đưa về phòng?
Thiên Giai lắc đầu, nói cô có thể tự đi. Nhưng anh nào cho. Trong lúc cô còn ôm bụng đã bế xốc cô lên. “A”- Thiên Giai la nhỏ, để mọi người thấy thì mặt mũi cô để đâu? Cô cuộn tròn trong vòng tay của anh, rúc đầu vào bờ ngực rắn chắc.Anh nhìn cô cười nhẹ. Hic, sao lại đau bụng lúc này chứ? Anh bế cô đi về hướng kí túc xá. Đến chân cầu thang, cô nói:
-Này, anh để em ở đây đi, em tự lên được rồi.
-Không được, nhỡ có mệnh hệ gì em để anh chịu à?
-Sẽ không sao đâu, anh đừng lo lắng quá.
-Vậy em lên đi, anh ra chỗ Dương với Vũ.
Thiên Giai gật đầu, sau đó liền bước lên. Tĩnh Phong chờ cho đến lúc cô đã lên đến phòng mới quay đi.
……………………………
Dương và Vũ
- Này, cô ấy sao vậy?- Kỳ Dương hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-gio-bao-gio-anh-moi-tro-ve/2943628/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.