Bữa cơm tối hôm đó, Minh Quang báo với bố mẹ chiều tối mai sẽ về muộn, anh muốn đưa bạn đi mua áo khoác đồng phục.
"Bạn nào thế?" Mẹ anh hỏi, sau đó tự trả lời: "Có phải người bạn thích ăn đồ ngọt không?"
"Vâng."
Minh Quang suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định kể về hoàn cảnh của Minh Đăng cho bố mẹ. Mẹ Minh Quang nghe xong, lập tức tình thương dâng trào, nói ngày nào cũng sẽ làm bánh để Minh Quang mang cho cậu ăn, muốn bao nhiêu ăn bấy nhiêu, hoàn toàn miễn phí.
Minh Quang phì cười, nói không cần tốn sức như thế, anh mua bánh từ siêu thị cho cậu cũng được. Dù sao bé con cũng rất ngoan, anh đưa gì ăn nấy, dễ thỏa mãn vô cùng.
Thật ra anh vẫn muốn cậu có thể tùy hứng một chút, nghịch ngợm một chút, không cần lúc nào cũng cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, e dè sợ anh nổi giận. Anh muốn nói anh có thể bao dung hết mọi mặt dù tốt dù xấu mà cậu thể hiện, sẽ không rời không bỏ cậu, nhưng nói ra chưa chắc cậu đã hiểu, cậu khờ quá mà. Tuy nhiên, Minh Quang tin nước chảy đá mòn, sớm muộn Minh Đăng sẽ hết đề phòng mà hoàn toàn ỷ lại anh. Anh nhất định sẽ chiều hư cậu!
Cái hẹn lấy áo rất nhanh đã tới, Minh Đăng theo sau Minh Quang ra bãi để xe, Minh Quang mở khóa xe rồi leo lên, sau đó ra hiệu cậu leo lên phía sau.
Hôm nay Minh Đăng vẫn mặc áo khoác của Minh Quang, rộng thùng thình, do vướng áo nên cậu leo mãi không lên được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-dung-co-an-co/621608/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.