Sang thu, cây bắt đầu thay lá, chỉ một cơn gió khẽ khàng thổi qua cũng khiến một đống lá rụng lả tả. Minh Quang đạp xe lướt qua đống lá khô trên mặt đường, bánh xe nghiền qua lá tạo nên âm thanh lạo xạo vui tai.
Khi tới lớp, Minh Quang co người xoa hai bên bắp tay, xuýt xoa vì lạnh, trong lòng âm thầm hối hận bởi ban nãy ở nhà không mặc thêm chiếc áo ngoài. Bước qua bàn Minh Đăng, anh thấy cậu cũng đang co lại thành một cục, thân hình nho nhỏ thoáng run lên.
Sau sự việc lần trước, hai người dần trở nên thân thiết. Minh Quang trò chuyện và giúp đỡ Minh Đăng rất nhiều, Minh Đăng tâm trí đơn thuần, anh đối tốt với cậu chừng nào thì cậu đáp lại anh bằng chân thành chừng ấy. Dần dần, Minh Quang không nhịn được mà dành cho cậu nhiều sự quan tâm hơn, Minh Đăng cũng vô thức mà dựa dẫm anh.
Minh Quang xoa đầu cậu: "Quên mặc áo à?"
Minh Đăng ngẩng đầu nhìn anh, chậm chạp gật đầu.
"Trời bắt đầu lạnh rồi, mai nhớ phải mặc áo."
"Ừm."
Hôm sau Minh Quang đã nhớ mặc áo, nhưng Minh Đăng thì không. Minh Quang nhíu mày nạt cậu: "Sao lại quên nữa?"
Minh Đăng mím môi nói: "Mình xin lỗi."
Trong nửa tháng hai người ở bên nhau, Minh Quang chưa từng nặng lời với cậu. Lần này cũng vậy, anh cởi áo ra đưa cho Minh Đăng: "Mặc vào."
Minh Đăng không nhận: "Không được, Minh Quang sẽ bị lạnh mất."
"Tôi khỏe lắm, cậu mới đáng lo, mau mặc đi."
Thời gian qua Minh Đăng được Minh Quang nuôi rất tốt, ngày nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-dung-co-an-co/621607/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.