Chương trước
Chương sau
Khi họ tới lớp học của trung tâm thì vẫn còn sớm, học sinh đứng tụm năm tụm ba trò chuyện. Phương Lê Triết học năm ba đại học cách trung tâm rất gần, buổi sáng lại không có tiết, vậy nên hai người có thể học cùng lớp cùng đi học với nhau.

Đưa người đến nơi, Cố Lâm ân cần hỏi han Tịch Du vài câu. Xung quanh có rất nhiều người vây xem, Phương Lê Triết cảm thán nói: “Du Du, cậu cần có một người chăm sóc cậu, tôi thấy anh Cố Lẫm của cậu cũng không tệ.”

Tịch Du khinh bỉ nhìn qua, “Từ lúc nào cậu mở lòng cảm thông với đồng tính luyến ái thế. Tôi nhớ hồi tôi cùng với Liễu Tây Dương come out với mọi người, cậu…” Chợt nhận ra mình vô ý nhắc tới Liễu Tây Dương, thanh âm của Tịch Du chậm rãi nhỏ dần.

Phương Lê Triết khoát tay lên vai Tịch Du, thành khẩn nói: “Liễu Tây Dương là người xấu, mấy anh em trong phòng ngủ chúng ta đã sớm tuyệt giao với hắn ta. Lương tâm của hắn ta bị chó ăn rồi, chưa từng làm bạn bè với chúng tôi.” Đây không phải với tư cách đương sự mà là một người ngoài cuộc, mặc dù hai năm là bạn cùng phòng, Phương Lê Triết vẫn vô cùng bất mãn với Liễu Tây Dương.

Tịch Du nhẹ nhàng cười nói: “Trưởng Phòng, lẽ nào cậu còn lo tôi không nhìn ra bản chất của hắn? Làm một kẻ vong ân bội nghĩa, tôi còn chưa tới mức đó.”

Phương Lê Triết nghi ngờ nhìn một vòng, cho rằng Tịch Du lại đang cậy mạnh. Tịch Du cười rất xán lạn, dường như muốn chứng minh cho cậu ta thấy tất cả đều là quá khứ. Phương Lê Triết thấy sắc mặt của cậu không tệ, biết Tịch Du không sao, trong lòng cũng yên tâm phần nào.

“Tục ngữ nói ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác. Báo ứng của Liễu Tây Dương đã tới rồi.” Phương Lê Triết đột nhiên nói ra một câu như thế, Tịch Du có chút khó hiểu.

Cậu nghi hoặc nhìn Phương Lê Triết, chỉ thấy bạn mình híp mắt hứng thú thuật lại tin tức nhận được cho cậu nghe. “Ngày hôm qua Liễu Tây Dương ở quán bar đắc tội với mấy tên côn đồ, mười ngón tay đều bị bẻ gãy, rất là thảm nha.” Phương Lê Triết tấm tắc hai tiếng, nếu như bây giờ đang ở hiện trường, có khi cậu ta sẽ bị dọa sợ, tuy không có máu tanh nhưng dù sao tay đứt ruột xót. Liên tưởng thôi cũng thấy ghê.

Mà Liễu Tây Dương học chuyên ngành hội họa, tay bị thương tất nhiên sẽ ảnh hưởng lớn.

Cùng trường với nhau hơn hai năm, Phương Lê Triết không phải không cảm thấy đáng tiếc cho cảnh ngộ của Liễu Tây Dương, nhưng so với Tịch Du, như thế vẫn vĩnh viễn là không đủ.

Tay, nỗ lực trị liệu một chút, cầm đũa cũng không vấn đề gì. Tịch Du thì sao… Cậu ấy còn có thể đứng lên hay không?

Chợt nghe thấy tin tức này, Tịch Du cảm thấy mờ mịt, lẽ nào đây là quả báo? Tâm tình cậu có chút phức tạp, khi biết được Liễu Tây Dương thật sự chịu khổ, cậu không có cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng như mình tưởng.

Liễu Tây Dương, tư vị trở thành kẻ tàn phế, anh đã cảm nhận được chưa? Tịch Du xiết chặt tay ma sát trên đùi, hai lông mày nhíu chặt.

Chủ đề này là do mình khơi ra, vốn tưởng là tin tốt, nhưng mà khi nhìn thấy phản ứng của Tịch Du, dường như đang nhớ lại chuyện đau thương, Phương Lê Triết vội vã chuyển lời, cố gắng đổi trọng tâm câu chuyện.

“Du Du, sao cậu còn gọi tôi là Trưởng Phòng, tên này thật quá thô tục.” Phương Lê Triết tỏ vẻ ghét bỏ. Trưởng của một phòng, không chỉ là đứng đầu trong phòng mà còn phải chấp nhận cái xưng hô vô cùng thuận miệng này. Trước đây, Phương Lê Triết đã nhiều lần mạnh mẽ nhắc nhở bạn cùng phòng trực tiệp gọi tên cậu, còn có thể biểu hiện tình nghĩa anh em. Trưởng Phòng đồng âm với thị trưởng, Phương Lê Triết thấy nó thật quá cmn tầm thường.

Tịch Du tủm tỉm trả lời: “Báo cáo Trưởng Phòng, em đã cố sửa nhưng không được.”

Thầy giáo vào phòng học, hai người lập tức trở lại vị trí của mình, bắt đầu chăm chú nghe giảng. Điều này cũng giúp Phương Lê Triết thở phào một hơi. Mặc dù cậu ta dẻo miệng nhưng an ủi một người rơi vào ưu thương nặng nề đối với cậu vẫn có chút khó nói.

Tiết học bốn mươi lăm phút rất nhanh trôi qua. Những người trong phòng học đi thành từng tốp tản ra ngoài, Tịch Du ở lại lớp chờ Cố Lẫm, còn Phương Lê Triết phải về trường học, không ở lại cùng cậu được.

Tịch Du nhàm chán lấy bút vẽ phác họa, nội dung học hôm nay chính là cái này. Phác họa nhân vật, tiến hành miêu tả đặc điểm khuôn mặt của một người, vận dụng sức quan sát nhạy cảm mới có thể vẽ giống thật. Nét bút vẽ bề ngoài, nét thô nét mảnh, nét đậm nét nhạt, đều vô cùng trọng yếu.

Giá vẽ được xếp thành từng hàng chỉnh tề, chỗ cài giấy phác họa còn trống, chờ học sinh buổi chiều tới thêm vào. Phòng học vắng vẻ lặng như tờ, rất dễ để người ta bận lòng. Tịch Du vừa chìm vào dòng suy tưởng, vừa đặt bút vẽ lên giấy.

Phút chốc qua đi. Có tiếng chân đến gần Tịch Du, cậu vẫn không để ý tới đằng sau mình có thêm một người.

Cố Lẫm đứng ở sau lưng Tịch Du xem hình ảnh được phác họa trên giấy, từng nét bút dần hiện lên vẻ quen thuộc. Cố Lẫm nâng cằm, tinh tế quan sát. Khi Tịch Du vẽ xong cái miệng, toàn bộ tổng thể khuôn mặt hiện ra, anh đột nhiên nói: “Người trong tranh là anh sao?”

Tịch Du bị thanh âm đột nhiên vang bên tai mình làm cho hoảng sợ, bút vẽ lạch cạch rơi xuống mặt đất, đầu bút vạch một đường dài. Cậu lập tức cúi lưng muốn nhặt, động tác của Cố Lẫm nhanh hơn, mau chóng cầm lấy, còn lấy tẩy xóa đi vết bút. Sau đó anh đưa bút cho cậu, tay hai người tiếp xúc trong nháy mắt, giống như có dòng điện xẹt qua, xâm nhập thẳng tới tận đáy lòng. Kéo giãn khoảng cách ra, hai tay Tịch Du nắm chặt lấy bút, làm tư thế xiết lại, che giấu cảm giác không được tự nhiên khi tiếp xúc thân thể.

Cậu thấy mình càng ngày càng kì quái, đối mặt với Cố Lẫm, đặc biệt là khi chỉ có hai người, cậu sẽ thấy khẩn trương.

Cậu cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Lẫm, đúng lúc anh quay sang mỉm cười với cậu, hai ánh mắt giao hòa. Tịch Du lập tức cúi đầu.

“Làm sao vậy?”

Ánh mắt Tịch Du chợt lóe, sau đó làm như không có việc gì: “Không sao, về thôi.” Trong lòng cậu đang mắng Phương Lê Triết, nhất định là tại cậu ta nói lung tung vào sáng sớm nên mới khiến Tịch Du bị ảnh hưởng.

Bản thân cậu đâu có ý kia, người khác có muốn thúc đẩy giúp cũng chỉ là vô dụng. Chỉ có thể nói là cán cân trong lòng Tịch Du đã hơi chệch một chút rồi.

Xe đậu dưới lầu, Cố Lẫm quen thuộc ôm người ngồi vào ghế phó lái. Tịch Du ôm chặt cổ anh, da dán vào da, cậu lại thấy khác thường nữa rồi.



Tịch Du mở diễn đàn ra, thấy trang đầu đã không còn bài viết liên quan tới mình liền thở dài một hơi.

Một đám người vào giúp vui mồm năm miệng mười?? Mới một ngày không có tin tức mới đã qua loa tản đi, hơn nữa người mở bài post cũng không hề thấy bóng dáng, muốn tìm cũng không thể nào tìm ra.

Kịch dài kỳ cổ phong đam mỹ  《 Yểm lệ  》, tuyên bố phát kỳ một, thời gian: ngày XX tháng XX năm XXXX lúc 00:12.

Trang đầu xuất hiện tên kịch quen thuộc, còn vừa mới rạng sáng đã gửi thông báo, coi như đã từng là thành viên của tổ kịch, Tịch Du định gửi chút lời nhắn, chỉ là còn chưa kéo xuống hết bình luận bên dưới đã thấy được mấy lời đáng ghét.

12L: Tổ kịch, trang vẽ rõ ràng phong cách là Thiên Thương, tại sao ký tên lại là Du lai du khứ?

13L: Chẳng lẽ trang trí bắt chước theo poster của Thiên Thương sao?

14L: Tranh này chính là của Thiên Thương mà, tôi đã hỏi chính chủ rồi, ghi tên người khác vào là có ý gì?

15L: Sao lại là Du lai du khứ? Dạo này tần suất lên sân khấu hơi cao…



Danh sách staff ở lầu chính viết trang trí là Du lai du khứ. Tịch Du đương nhiên không vẽ tranh này, hẳn là tổ kịch ghi sai rồi.

20L: Poster là của Thiên Thương, tổ kịch hẳn đã ghi sai tên rồi (Du lai du khứ)

Chờ mãi tổ kịch không trả lời, cậu nhấn làm mới mấy lần vẫn chỉ thấy mỗi lời giải thích lẻ loi của mình ở đó. Tịch Du không thể làm gì khác ngoài gọi trong nhóm.



Trang trí – Du lai du khứ: Chuẩn bị có onl không?

Vắng vẻ không tiếng động, đợi mãi mới có người trả lời.

Trang trí – Thiên Thương: Làm sao vậy?

Trang trí – Du lai du khứ: …

Trong nhóm vốn có bảy người giờ trở thành tám người, người mới tất nhiên chính là Thiên Thương.

Trang trí – Du lai du khứ: Không có gì, tôi gửi tin riêng cho chuẩn bị.

Vừa mới nhấn mở ava của Yêu Tử, tin nhắn của Trái ớt đã gửi tới.

Mặc kệ có phải việc quan trọng hay không, mỗi lần Trái ớt đều nhấn rung cửa sổ trước. Đột nhiên nhảy ra khung chat, ít nhiều gì cũng bị giật mình.

Trái ớt: Poster trong kịch Yểm lệ không phải tranh của cậu à?

Xem ra là thấy được tin đồn trong bài post.

Du lai du khứ: Ừ.

Trái ớt: Sao lại viết tên của cậu lên? Chuẩn bị là đầu heo à, còn sợ chưa đủ loạn.

Du lai du khứ: Ặc, vốn tôi cũng vẽ poster kịch này, sau Thiên Thương cũng vẽ một tấm, nên …

Trái ớt rất nhanh đã nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời của Tịch Du.

Trái ớt: Cậu bị tổ kịch lật lọng à?

Du lai du khứ: Cứ cho… là vậy đi.

Trái ớt: Mẹ nó, tổ kịch JP, trong bài post đều đang nói về cậu kìa, sao tổ kịch còn chưa trả lời?

Du lai du khứ: Tôi tìm chuẩn bị, còn chưa đáp lại.

Trái ớt: = = Chuẩn bị JP.

22L: Thiên Thương? Du lai du khứ? Chỉ số thông minh thế nào mới có thể gõ nhầm tên hai người này chứ?

23L: Làm vậy có phải rất không tôn trọng Thiên Thương hay không hả tổ kịch?



28L: Xin lỗi, bởi vì không kịp thông báo tin mới nên khiến mọi người hiểu sai, tôi xóa post này, mới sang post mới [Link] (chuẩn bị).



30L: Thật đúng là buồn cười, tên mà cũng viết sai, một chút thành ý cũng không có, tôi thấy lo lắng cho kịch này rồi đấy.

31L: Nếu đã phát topic mới thì mọi người sang đó đi.

Yêu Tử đã gửi lời xin lỗi trong nhóm tổ kịch.

Chế tác – Yêu Tử: Thiên Thương đại nhân, thật ngại quá, em đã sửa rồi *cúi đầu*

Trang trí – Thiên Thương: Không sao. Poster kỳ hai lúc nào cần?



Trái ớt: Chuẩn bị JP sao không nói với cậu chuyện đổi người, kể rõ xem nào.

Xem ra poster các kỳ đều giao cho Thiên Thương rồi, cậu đi cửa sau sợ rằng phải lẳng lặng ra thôi. Dưới tình huống không thông báo cho ai, trong tổ kịch lại có tới hai người làm trang trí, thật đúng là mỉa mai. Chỉ là, sao chuẩn bị ngay cả một câu giải thích cũng không có, rõ ràng cậu đang onl.

Không muốn lại phải gõ chữ nữa, Tịch Du chụp ảnh màn hình đoạn nói chuyện của cậu và Yêu Tử gửi cho Trái ớt.

Sau một lúc lâu đám bong bóng trên màn hình bay tới bay lui, màn hình máy tính tiến vào trạng thái tạm nghỉ.

Khi Cố Lẫm bước vào, chỉ thấy Tịch Du đang chán nản cúi đầu.

“Làm sao thế?”

Tịch Du ngẩng đầu hỏi: “Có thể ăn chưa?” Thanh âm nghe hữu khí vô lực. Cậu  tự mình đẩy xe, rõ ràng không yên lòng, lách qua Cố Lẫm mà đi vào phòng bếp.

Cố Lẫm vào phòng ngủ, đẩy chuột một cái, có hai cái hiện ra trên màn hình.

[Nhóm tổ kịch Yểm lệ]

Chế tác – Yêu Tử: Thiên Thương đại nhân, thật ngại quá, em đã sửa rồi *cúi đầu*

Trang trí – Thiên Thương: Không sao. Poster kỳ hai lúc nào cần?

Các kỳ sau không cần tôi vẽ nữa sao? Trong khung gõ còn có dòng chữ chưa gửi đi của Tịch Du.

Trái ớt: Du Du, cậu cũng quá hiền lành rồi.

Trái ớt: Tranh của cậu đã vẽ xong rồi, sao có thể đổi người, bắt nạt người ta không nổi tiếng, thật quá đáng!

Trái ớt: Không phải thần tượng cùng tổ kịch với cậu sao? Anh ấy có biết không?

Trái ớt: Này này…

Du lai du khứ: Chào bạn, hiện tại tôi có việc bận, một lát nữa sẽ liên hệ lại với bạn.

Trái ớt: Tôi đi đây, trả lời tự động rồi.



Nhìn chằm chằm khung chat trên màn hình, ánh mắt anh tối sầm. Cố Lẫm mở QQ của Yêu Tử trong mục trò chuyện gần nhất ra, kiểm tra lịch sự trò chuyện, sắc mặt ngày càng lạnh hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.