Cô cứ thế bước ra ngoài bỏ mặc Tô Thành Cương ông đã ngã gục. Rất nhiều người chạy ra đỡ ông nhưng bị ông đuổi hết đi. Mọi người không ai dám lại gần nên đã lặng lặng đi về phòng, trong lòng có chút lo lắng cho Tô Thành Cương, chưa bao giờ họ thấy ông chủ của mình trong hoàn cảnh này. Chỉ vì câu nói của một đứa đáng tuổi con ông đã khiến ông ngã quỵ.
Tô Thành Cương lấy điện thoại ra gọi điện cho một người.
- Chuyện tôi kêu cậu làm đến đâu rồi?
- Đừng có nói với tôi bằng cái giọng sai khiến như thế. Ông nên nhớ tôi thích thì tôi làm ông không thể nào quản lí được. Ông phải phụ thuộc vào tôi rất nhiều đấy.
- Nhiều chuyện - Ông gầm lên - Rốt cuộc cậu làm đến đâu rồi.
- Vừa mới xong. - Bên đầu dây kia khẽ đáp lại. - Công nhận loại bỏ được con này khó thật đấy. Ông lại muốn tôi làm thêm gì à.
Tô Thành Cương bị tên kia đoán trúng cũng không giật mình vì chỉ khi có việc ông mới gọi điện thoại nó hắn. Ông ngồi xuống ghế thở dài.
- Tôi muốn cậu loại bỏ Thập Vĩ Ca.
Im lặng 1 giây, 2 giây, 3 giây... tên kia hét lớn.
- Ông điên à Tô Thành Cương. Dù tôi gan to đến mức nào cũng đâu dám động vào con điên đó. Chỉ cần sơ sảy thất bại là chỉ có nước chết. Lần vừa rồi ông kêu tôi loại Hồng Ly là tôi đã đủ mệt rồi. Người của con gái ông không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-co-hau-lam-vo-anh-nhe/2380652/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.