Đứng trước phòng bệnh của anh, Miên Sơ vẫn đang do dự không biết có nên vào hay không. Một là anh thật lòng với cô. Hai có thể là mọi thứ đều là giả dối.
Cuối cùng vô vẫn quyết định đi vào phòng anh. Không có Mạc Hề ở đây, còn anh thì vẫn còn ngủ. Cúc áo bệnh nhân của anh được mở ra hai núc để lộ khuôn ngực vạm vỡ màu đồng làm cho cô ko thể chớp mắt. Có người ngủ mà cũng phải quyến rũ như thế này sao? Cô cười khổ trong lòng.
Cô đến bên giường bệnh, đưa tay chạm lấy khuôn mặt anh. Khuôn mặt đã từng làm cô xiu lòng. Bỗng một lực lớn kéo cánh tay cô làm cho cô ngã nhào lên giường của anh. Anh xoay người, đối diện với mặt cô, nở một nụ cười ma mị, anh ôm cô thật chặt để cô ko phải rời xa anh.
- Anh nhớ em lắm - Anh hôn nhẹ lên trán cô.
- Chỉ mới hai ngày mà anh nhớ cái gì. - Cô muốn coi thử lời anh nói là thật hay giả.
- Anh biết mọi chuyện đã xảy ra với em rồi. Anh biết em đã chịu uất ức rất nhiều. Cho dù Mạc Hề có nói gì thì em cũng đừng tin cô ấy. Em có tin anh ko?
- Em tin. Nhưng mà......
- Ko nhưng nhị gì cả, em tin anh là đủ rồi.
Những lời nói của anh như an ủi cô phần nào. Mọi muộn phiền đều tan biến. Nhưng cô vẫn còn thắc mắc muốn hỏi anh. “ Đứa con “ là như thế nào? Nhưng hoàn cảnh bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-chu-em-yeu-anh/2022714/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.