Tớ ngồi học với Tùng Dương mà nhiều lúc đầu cứ bị để ý đi đâu ý, chẳng nhập tâm vào bài gì cả. Vì tớ còn mải nghĩ đến những chuyện của bản thân trước đây và sau này nữa...
Tớ có quyết tâm rất lớn, đó là thi vào một trường chuyên của tỉnh. Đối với một đứa đến lớp 8 mới có thể vào được đội tuyển Anh của trường thì điều này thực sự không dễ dàng. Theo như cách nghĩ của tớ thì phải xác định và học ngay từ những năm mới vào cấp 2. Nhưng tớ đã bị bỏ lỡ 2 năm quý giá của mình cho môn học mà tớ không thích cho lắm - môn Văn. Tớ "được" cô chấm đủ năng lực ở đội tuyển, và thế là tớ phải học.
Thực tế là tớ đã có thể xin out, nhưng tớ không làm thế. Không phải vì tớ như thế nào đâu, là tại tớ khá ngại ý, vả lại ra rồi thì không biết mình sẽ trôi dạt đi đâu. Bởi lúc đó khả năng Tiếng Anh của tớ còn khá kém, thực lực quá chênh lệch so với mấy bạn đội tuyển. Thế nên tớ vẫn ở lại đội Văn và cố gắng lắm mới giựt được cái giải Khuyến Khích học sinh giỏi cấp huyện. Đấy, đánh đổi 2 năm trời cho một tờ giấy chứng nhận có vẻ không có giá trị sử dụng gì cho mai sau, có vẻ khá là sai lầm ấy nhỉ... Nhưng dù sao đó cũng là thành quả của những tháng ngày vật vã mài rèn nét bút, của những đắng cay ngọt bùi cùng các bạn đồng hành và giáo viên hướng dẫn. Hơn hết cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-cau-minh-yeu-nhau-khong/2841892/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.