Thời gian trôi qua nhanh quá! Chỉ còn vỏn vẹn 7 ngày nữa là tớ phải đi chiến đấu rồi. Tớ đang rất nỗ lực, đầu lúc nào cũng căng não luyện đề, giải đề với thầy cô và các bạn đội tuyển. Bây giờ là còn không có thời gian mà ăn uống ngủ nghê gì nữa. Ngày ba bữa tranh thủ được lúc nào thì ăn chứ tớ làm gì có khái niệm ăn uống đúng giờ. Huống chi lại còn đang ôn thi, cái việc sinh hoạt kiểu như tớ chắc chết sớm quá chứ ngày ăn đúng buổi sáng lúc đi học. Mà vẫn phải vừa ăn vừa học mới chịu, đã bảo sắp thi là không có xa được bài tập mà.
Đếm ngược còn 7 ngày. Tớ hì hục làm đề đến tận 1 giờ sáng. Xong rồi lại lên mạng tìm bài tập rồi bài giảng của thầy cô để xem lại. Tranh thủ còn lục lại mấy file về phrasal verbs của cô Giang để còn ôn lại chứ không thì trôi hết kiến thức. Rồi nghe giảng take notes các thứ nữa đến tận 3 giờ mới chịu đi ngủ.
Đếm ngược còn 6 ngày. Nay tớ sang nhà cô Giang để cô giúp ôn tập, dù gì cô cũng rảnh mà. Cô đã hứa với tớ rồi, nếu tớ đỗ chuyên cô sẽ cho tớ học free luôn. Quả là một món hời! Lại còn cộng thêm cả việc mẹ tớ sẽ thưởng 10 triệu nếu tớ đỗ nữa, ôi nghĩ đến là lại có động lực. Thôi tớ kiểu gì vẫn sẽ cố gắng để đỗ thôi, cả tương lai của mình chứ đùa à! Tớ với cô Giang chữa đề đến 3 tiếng đồng hồ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-cau-minh-yeu-nhau-khong/2841884/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.