🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc tỉnh dậy thì thôi rồi, ngỡ ngàng ngơ ngác, cứ tưởng mình lên thiên đàng rồi chứ, ông bà tổ tiên chắc phải độ tớ gãy cả lưng mất quá.



Tớ thấy Tùng Dương vẫn nằm bất động bên cạnh, trời thì tối thui. Có một vài người ở trong phòng, là mẹ tớ và ai nữa, trông giống Tùng Dương, có thể là mẹ cậu ấy.



Ủa trời đen thui vậy mà hai bác còn ngồi tâm sự được sao, hai bác không buồn ngủ à?



Thực ra, lúc trước tớ có tỉnh một lần rồi, hình như là do đau quá nên tỉnh. Nhưng cảm giác đau không còn như trước nữa, chỉ giống như hết thuốc mê. Ngó sang Tùng Dương bên cạnh vẫn còn chưa tỉnh nữa à, ngủ gì như con heo.



Cuộc đời tớ sao chông vênh quá vầy nè, còn chưa thi Quốc gia mà đã bị sức khoẻ hành hạ như vậy. Mà với tình hình như này chắc còn phải nghỉ mất vài buổi học nữa, rồi sao tớ thi được đây.



Trông Tùng Dương thì vẫn thế, chẳng có dấu hiệu tỉnh. Tớ thì vẫn nằm đây, chỉ là, cũng đã qua phòng cấp cứu. Ha, hai đứa mình có duyên thật đấy!



Quay lại với hiện thực thì tớ định tiếp tục giả vờ ngủ để nghe lén, nhưng thôi vậy, làm thế bị nghiệp quật nữa thì hay lắm. Nằm hóng các cô các mẹ nói chuyện cũng rất hay, đâu có ai để ý đến tớ đâu!



- Cậu về lần này có lâu không, hay chỉ về thăm thằng bé thôi? _ Tiếng mẹ tớ.



- Chắc tớ ở lại khoảng một tháng, bên kia vẫn phát

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-cau-minh-yeu-nhau-khong/2841843/chuong-33.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.