Theo đúng dự định, chiều thứ bảy Hà Anh được xuất viện.
Cũng có nghĩa là, anh Hoàng cọc cằn không cần phải theo sát tớ từng ngày nữa, anh Khánh cũng không phải lùi bớt dự án để trông nom con bé này. Mặc dù khoảng thời gian ở phòng bệnh tớ cũng mệt mỏi với khó tính đủ thứ, nhưng cuối cùng vẫn rất vui vẻ và tận hưởng với mọi người.
Sau khi thu dọn đồ đạc, dặn dò vài câu với Tùng Dương thì hai anh em tớ với anh Hoàng xuống xe. Lâu lắm rồi Hà Anh chưa được ngồi xe Audi hơn tỷ của anh mình, tớ cũng quên mất anh trai là rich boy chính hiệu.
Chiều ấy Tùng Duy xin nghỉ đội tuyển để lên viện, một phần là để theo dõi Tùng Dương, một phần là muốn đưa tớ về.
- Ủa mày định đi đâu?
Thấy thằng bé định leo lên xe, anh Khánh hoài nghi hỏi.
- Em đưa nó về kí túc xá chứ sao?
- Hà Anh nó về nhà mà mày, hay mày muốn về chơi luôn, cơ mà nhà không có ai đâu.
- Ơ thế á, cứ tưởng nó về kí túc...
Cái vẻ mặt đờ đẫn của Duy làm tớ chỉ muốn lăn ra cười. Nhưng vì anh Hoàng đang ở đây nên tớ không dám "bung lụa".
- Thôi vào với Dương đi mày, ở ngoài này lạnh lắm.
- Thế bye bye nhá, mọi người đi về cẩn thận.
Nó nói rồi còn vẫy tay một lúc mới đi vào, bộ nó không cảm thấy trời đang rất lạnh hay sao?
Anh Khánh hôm nay là người lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-cau-minh-yeu-nhau-khong/2833018/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.