Trước khi về Trì Trĩ Hàm còn cướp đoạt từ trong nhà Thích Tình một ít hạt ngũ cốc, dùng máy xay nhà cô ấy để xay thành bột rồi đóng gói lại mang về.
“Tớ không tin trong nhà họ Tề không có mấy thứ này.” Thích Tình thật sự cạn lời.
“Anh ấy rất nhạy cảm với âm thanh, máy xay bột quá ồn ào.” Trì Trĩ Hàm ôm cái lọ đầy hài lòng.
“… Tớ cảm thấy cậu vẫn còn chưa tỉnh.” Thích Tình lấy ngón tay dí dí vào gáy Trì Trĩ Hàm.
Trì Trĩ Hàm cười gượng.
Nói thật, dưới sắc đẹp như của Tề Trình mà cô có thể kiên trì giữ được chút lý trí còn sót lại tới bây giờ, thậm chí hôm nay còn tìm đến Thích Tình để khiến bản thân dập tắt chút tâm tư kia, quả thật đã là vui buồn lẫn lộn.
Người như vậy, toàn tâm toàn ý đối tốt với anh thật sự là điểm mấu chốt…
***
Trở lại căn nhà lớn muộn hơn bình thường ba tiếng, mặc dù Trì Trĩ Hàm vẫn luôn gửi tin nhắn để báo cáo hành tung nhưng suốt cả quá trình Tề Trình chỉ đáp lại một câu ‘được’, gọi điện thoại cho anh cũng bị anh tắt luôn.
Lúc trở về có chút bất an, sau khi mở cửa xong thì thò đầu vào nhìn.
Không gian trong nhà quá rộng, mặc dù có mở đèn đêm nhưng cô cũng chỉ có thể nhìn thấy cái bàn trên giường Tề Trình được mở ra, anh bật đèn vẽ tranh, dáng vẻ rất tập trung, hoàn toàn không ngẩng đầu lên.
Chỉ đứng từ xa nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-cai-muoi-cua-em/2751241/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.