Sau khi khóc xong, bản thân Hạ
Nhược Vũ cũng cảm thấy xấu hổ,
nhưng lại không biết phải cư xử như
thế nào, đành phải giả chết trên người
anh.
Một chút lý trí quay lại trong đầu
cô. Nghĩ đến lúc nãy người không
kiêng nể gì mà khóc lóc vô cớ là mình,
cô hận không thể dùng mũi khoan
đánh cho mình bất tỉnh.
Mạc Du Hải dường như cảm nhận
được sự khó xử của cô, đôi mắt u ám
của anh loé lên một chút vui vẻ: “Còn
muốn ở đây đến bao lâu nữa?”
Nghe thấy câu trêu đùa của anh,
Hạ Nhược Vũ đẩy tay anh ra, xoay
người lau nước mắt, giọng cứng rắn:
“Không cần anh lo”
Rõ ràng một giây trước còn đang
khóc thút thít trong ngực người khác,
nhưng tính cách kiêu ngạo khiến cô
không thể nào vui vẻ như Lục Khánh
Huyền chim nhỏ ngoan ngoãn nép vào
lòng người khác. Nghĩ đến Lục Khánh
Huyền, trái tim cô lại chùng xuống.
Đàn ông đều sẽ thích kiểu người
như vậy đi, vừa có thể mạnh mẽ gánh
vác mọi chuyện, lại vừa có thể trước
mặt người mình thích bộc lộ tính cách
thật. Không giống như cô tính tình vừa
không tốt, lại hay thích gây sự.
Liệt kê đủ loại, ngay cả bản thân cô
cũng muốn chọn Lục Khánh Huyền,
huống chỉ Mạc Du Hải trước đó còn có
quan hệ tình cảm với Lục Khánh Huyền. “Làm sao đó?” Cảm
thấy tâm trạng người nào đó bỗng dưng sa sút, Mạc
Du Hải nhẹ giọng hỏi.
Hạ Nhược Vũ khit mũi, rầu rĩ nói:
“Không có gì.”
Ngập ngừng một chút, cô lại khô
khan nói: “Chuyện kia… cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653954/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.