Mạc Du Hải cười nhẹ với cô: “Đã
quá muộn rồi”
Hạ Nhược Vũ mắt ngấn lệ nhìn
người đàn ông trước mặt liên tục bóp
cò súng năm lần.
Mỗi một tiếng “cạch” đều làm lồng
ngực cô như bong bóng vỡ tung, tim
đập dồn dập. May mà thần may mắn
cũng đứng về phía Mạc Du Hải.
Nhìn thấy anh bình an vô sự đứng
trước mặt, nước mắt trong mắt cô cuối
cùng cũng rơi xuống, không biết là vì
vui mừng hay là vì tức giận.
Trong khoảnh khắc đó, cô hoảng
hốt thấy sự hờ hững trong mắt Mạc Du
Hải, giống như anh đã chuẩn bị kĩ tâm
lý rằng bản thân có thể chết ngay tại
đây.
Tại sao anh có thể điên cuồng đến
như vậy?
“Xem ra tôi may mắn hơn rồi” Mạc
Du Hải nhìn khẩu súng trong tay, nụ
cười trên mặt vẫn không mất đi nhưng
sự lạnh lùng trong mắt anh lại làm cho
Ảnh Tử rùng mình.
“Bây giờ đến lượt anh”
Ảnh Tử biết người đàn ông trước
mặt hắn ta rất can đảm, nhưng hắn ta
không ngờ rằng anh sẽ dứt khoát bắn
liên tục năm phát súng như vậy. Nhìn
khẩu súng đen lạnh lẽo trên tay anh,
trong lòng hắn ta lần đầu tiên có cảm
giác e ngại và sợ hãi. Ánh mắt Ảnh Tử
tối lại, nghiến răng đón lấy khẩu súng
Mạc Du Hải đưa qua.
Hắn ta chậm rãi đưa nòng súng lên
thái dương, không giống như Mạc Du
Hải thong dong bình tĩnh, ngón tay để
trên cò súng của hắn ta có chút run
rẩy. Bỗng nhiên hắn ta cười một tiếng,
dùng sức bóp cò súng.
Chỉ có một tiếng “cạch” khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653953/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.