Một lúc sau, thực sự là không còn 
cách nào. 
Cô nhăn nhó nhô đầu ra khỏi chăn: 
“Mạc Du Hải, anh mau nói đi” 
Ánh mắt anh dường như muốn nói 
“không phải là không muốn biết à, sao 
giờ còn hỏi”, nhưng phòng ngừa người 
nào đó lại xù lông nên đành nhẹ nhàng 
nói: “Người chết rồi.” 
“Sao lại thế! Là anh tra tấn à? Sao 
anh có thể làm như thế, anh biết rõ 
tôi… 
Cô chưa nói xong, Mạc Du Hải đã 
ngắt lời: “Tử sĩ” 
Hai chữ ngắn gọn dọa Hạ Nhược 
Vũ toát mồ hôi lạnh, cô cho là “tử sĩ” 
chỉ có trên TV, không ngờ còn xuất hiện 
trong đời thực, cô tuyệt không nghi ngờ 
tính chân thực trong lời nói của Mạc 
Du Hải. 
“Vì, vì sao lại có tử sĩ, rốt cuộc tôi 
đắc tội với ai?” 
Đây mới là nguyên nhân khiến cô 
khủng hoảng, không biết kẻ địch là ai 
mới đáng sợ nhất, nếu như biết người 
đó là ai thì còn có đối sách, trong lòng 
cũng sẽ có chuẩn bị. 
Bản năng con người là sợ những 
thứ mình không biết, cô cũng không 
ngoại lệ. 
Nhìn ra sự sợ hãi của cô, ánh mắt 
anh trở nên mềm nhũn, liền đi tới ôm 
cô và chăn đặt ngồi trên chân mình: 
“Người chết cũng có thể mở miệng.” 
“Làm sao mà mở miệng” Hạ 
Nhược Vũ bị câu nói hấp dẫn, vốn 
không chú ý tới mình bị anh ôm trong 
ngực. 
Ánh mắt của Mạc Du Hải hiện lên ý 
cười, nhưng cũng nhanh chóng biến 
mất, thản nhiên nói: “Trên người có 
một chiếc điện thoại di động đã được 
 mã hóa” 
“Người như bọn họ nhất định sẽ 
không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653935/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.