Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Du Hải
liếc tới Mạc Du Uyên một cái, lời của
Mạc Du Uyên đang định thốt ra lại nuốt
xuống, anh liền đưa tầm mắt trở về,
nâng cằm cô lên kiểm tra: “Anh xem
một chút.”
“Cũng không nghiêm trọng gì,
không cần nhìn” Cô chỉ cố ý nói cho
người ngoài cửa nghe, chứ không
muốn anh kiểm tra.
Ai biết Mạc Du Hải thật sự nghiêm
túc nhìn chằm chằm vào mặt cô, khiến
cô rất xấu hổ.
Hai người liếc mặt đưa tình không
coi ai ra gì, rơi vào trong mắt Lục
Khánh Huyền, không thể nghỉ ngờ như
vô số bàn tay tát vào mặt đến đau
nhức. Móng tay dài không biết đã ghim
vào lòng bàn tay từ bao giờ, làm rách
da thịt, nhưng cô ta lại không thấy đau
Cặp mắt ai oán kia gắt gao nhìn
chằm chằm gương mặt phiếm hồng
của Hạ Nhược Vũ, hận không thể chọc
thủng gương mặt của cô.
Cô ta đã lâu không gặp Du Hải,
hôm nay tình cờ đi cùng Mạc Du Uyên
tới, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này lại
khiến cô ta vừa đau lòng vừa muốn ăn
tươi nuốt sống Hạ Nhược Vũ.
Nhưng vì giữ hình tượng của mình,
cô ta đành phải kìm lại.
“Du Uyên, chúng ta đi ra ngoài
trước đã.”
Mắt Hạ Nhược Vũ lóe lên, lấy lùi
làm tiến, Lục Khánh Huyền đúng là cao
tay.
Quả nhiên, Mạc Du Uyên ngoan
ngoãn nói: ‘Chị Khánh Huyền, sao phải
đi, cô ta mới là kẻ không biết xấu hổ,
gia giáo nhà họ Hạ cũng chỉ thế mà
thôi, dám ở trong bệnh viện quyến rũ
người khác, đúng là không có liêm sỉ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653908/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.