“Dì, chúng ta ngồi đây chờ, công ty 
nhà họ Hạ ở đây, cô ta không chạy 
được đâu.” Tiểu Quyên kéo áo Lý Thấm 
nói. 
“Với cả, anh họ đang ở bên trong, 
nếu không có người trông chừng thì 
sao mà được.’ 
Lý Thấm là một người ba phải, 
nghe vậy thì lập tức bỏ ý nghĩ, mặc dù 
đi theo Tiểu Quân nhưng ánh mắt vẫn 
nhìn chăm chú vào Trần Hạ Thu 
Phương. 
Giống như chỉ cần nhìn như vậy, 
người sẽ không trốn được. 
Thu Phương không khỏi bĩu môi 
một cái. 
Hạ Nhược Vũ bị bế đi, toàn bộ con 
đường đều im lặng, mặc cho người 
đàn ông đưa cô đi. 
Mạc Du Hải đưa người đó đến một 
phòng nghị, trong đó có các loại thuốc 
điều trị vết thương phù hợp, đặt người 
đó lên ghế, như thể cô chỉ là vật trang 
trí, rồi bắt đầu nghiêm túc kiểm tra vết 
thương. 
Không khí yên tĩnh ngột ngạt. 
Hạ Nhược Vũ cảm thấy khó chịu 
khắp người, mím môi chịu đựng. 
“Ngẩng đầu” Giọng nói lãnh đạm 
lạnh lùng của người đàn ông vang lên 
trên đầu. 
Hạ Nhược Vũ vô thức siết chặt 
lòng bàn tay, cứng ngắc ngẩng đầu lên, 
ánh mắt không đối mắt với anh, dưới 
vẻ bình tĩnh trái tim cô lại đập loạn xạ. 
Không phải lần đầu tiên hai người 
thân thiết như vậy, nhưng lần nào cô 
cũng rất hồi hộp, giống như học sinh 
tiểu học chờ cô giáo kiểm tra bài tập, 
biết mình đã làm xong nhưng vẫn sợ 
làm sai. 
Cô thầm an ủi mình rằng Mạc Du 
Hải không phải người bình thường, 
căng thẳng là điều khó tránh khỏi đúng 
không? 
Nhưng khi ánh mắt anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653907/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.