“Vị trí.” Mạc Du Hải hỏi một cách ngắn
gọn.
“Quán cá phê Bắc Ngạn.” Nói xong,
điện thoại của cô liền bị người ta cúp máy.
Cô có chút không hiểu nhìn thoáng
qua điện thoại, lật xem một lượt, phát hiện
ngoại trừ cuộc gọi này được kết nối thì còn
có bảy, tám cuộc gọi nhỡ nữa, sao cảm
thấy dường như Mạc Du Hải có chút vội
vàng? Là ảo giác của cô sao?
Ngẫm nghĩ một chút, nhưng không ra
được nguyên nhân, cho nên cô quyết định
từ bỏ, tiếp tục uống cà phê, hưởng thụ
khoảng thời gian yên tĩnh.
Cô biết Mạc Du Hải sẽ tới, chỉ là không
ngờ tốc độ của anh lại nhanh như vậy.
mỉm cười hỏi: “Một người mà uống hai cốc
cà phê à?”
“Đúng vậy, em khát có được không?
Chỗ này mặt trời lớn quá, nên em mới đổi
sang chỗ đang ngồi thôi.” Trong lòng Hạ
Nhược Vũ thầm kêu nguy rồi, cô quên bảo
người ta bỏ tách cà phê của dì Loan di,
đành phải kiên trì nói dối.
Cặp mắt kia của Mạc Du Hải cứ như
nhìn thấu hết cả, anh nhìn chằm chằm vào
gương mặt của cô, cho dù là ai cũng không
chịu nổi, Hạ Nhược Vũ cũng không ngoại
lệ, lập tức nói: “Sao anh nhìn em như vậy,
chẳng lẽ em còn có thể hẹn hò với người
đàn ông khác được hay sao?”
“Em chẳng dám.” Mạc Du Hải cũng
không thắc mắc chuyện này thêm nữa.
Mặt Hạ Nhược Vũ xanh lại, ngang
bướng nói: “Em có gì mà không dám,
không chừng sẽ có ngày em chụp cho anh
một cái mũ xanh to đùng, để đỉnh đầu anh
xanh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653898/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.