Hạ Nhược Vũ không dám nhìn thẳng 
vào Trần Hạ Thu Phương, cô giả vờ bình 
tĩnh xuống lầu, nhưng mang tai đã đỏ thấu. 
Sáng nay vội quá nên quên dọn dẹp, 
cô không ngờ rằng Thu Phương sẽ đầy cửa 
ra xem, xấu hổ chết mất. 
Buổi tối, khi Mạc Du Hải trở về thì Hạ 
Nhược Vũ vẫn luôn phụng phịu với anh. 
Mạc Du Hải nhìn về phía Tinh Giang, 
Tinh Giang mấp máy môi… Phòng ngủ ấy! 
Cuối cùng thì Mạc Du Hải cũng đã 
hiểu, cô đang giận anh đây mà. Anh nháy 
mắt với Tinh Giang, anh ta gật đầu cung 
kính rồi đi ra ngoài. 
Kết quả cuối cùng là Hạ Nhược Vũ bị 
kéo về giường diễn thêm mấy tập ‘yêu tinh 
đánh nhau’ nữa, cái gì mà không vừa lòng, 
khó chịu đều bị phá thành từng mảnh nhỏ. 
Chỉ còn lại rên rỉ cầu xin xa thứ. 
“Cầm thú!” Người Hạ Nhược Vũ trần 
trùng trục nằm đó quấn khăn, cô lầm bẩm. 
Một tay Mạc Du Hải chống cằm, anh 
dùng một loại tư thế vô cùng lười biếng 
nhìn cô, giọng nói sau khi được thỏa mãn 
trở nên khàn khàn: “Em đang nói gì thế.” 
“Không có gì, em muốn đi ngủ.” Hạ 
Nhược Vũ kéo chăn trùm lên đầu rồi bắt 
đầu giả chết, cô cũng không dám gây 
chuyện với con sư tử hung dữ này. 
Đây chính là thú dữ xổng chuồng. 
Mạc Du Hải cười cười nhưng cũng 
không trả lời, anh duỗi cánh tay dài của 
mình ra rồi ôm cô gái nhỏ nhắn kia vào lòng 
theo thói quen. Anh cảm nhận được sự 
cứng đờ của cô thì nhếch miệng nói: “Yên 
tâm, anh không làm gì em nữa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653896/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.