“Hắt xì, hắt xì…”
Hạ Nhược Vũ tự dưng hắt xì hai cái, cô
vừa duỗi tay ra là có người đặt giấy vào tay
cô, đương nhiên là cô cầm giấy lau mũi rồi.
“Bị cảm rồi.” Giọng nói trầm thấp của
người đàn ông mang theo một chút không Vui.
Hạ Nhược Vũ hừ hừ hai tiếng rồi nói:
“Sao mà thế được, sức khỏe của em tốt lắm.
Giữa mùa hè như thế này thì ai mà
cảm được chứ, chắc chắn là có ai đang nói
xấu sau lưng cô.
Tinh Giang đã thấy cảnh này rất nhiều
rồi, anh ta đã trở nên chết lặng.
“Đúng rồi, hôm nay anh ngang nhiên
trốn việc như thế có sao không?”
“Không phải em luôn nói anh lạm dụng
chức quyền à.”
Cho nên Mạc Du Hải trực tiếp làm cho
cô xem ư? Hạ Nhược Vũ hoảng hốt: “Vậy
thì anh cũng không cần ở đây mãi chứ.”
“Hai người đấy về rồi.” Đột nhiên Mạc
Du Hải nói một câu.
Hạ Nhược Vũ không phản ứng lại kịp:
“Gì cơ?”
Ngay sau đó có một tiếng mở cửa vang lên.
Hạ Nhược Vũ hiểu anh nói cái gì ngay
lập tức. Lúc đầu Hạ Nhược Vũ còn lười
biếng dựa vào ghế salon, thấy tiếng mở
cửa thì vội vàng ngồi ngay ngắn lại. Giống
như là một học sinh tiểu học lắng nghe ba
mẹ dạy dỗ vậy, trong lòng bàn tay cô cũng
đã tiết ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hạ Minh Viễn nhìn thấy Mạc Du Hải
xuất hiện trong phòng khách nhà mình thì
sửng sốt một chút, sau đó dường như ông
hiểu ra điều gì, cũng không nói gì nữa.
“Ba.” Hạ Nhược Vũ căng thằng mấy
giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653886/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.