“Chỗ thắt lưng khả năng là có vết trầy 
xước, cậu đến xử lý một chút.” Mạc Du Hải 
đặt người lên trên giường phía sau bức rèm 
xong, đang xoay người chuẩn bị đi, thì vạt 
áo bị người ta kéo lại. 
Lục Khánh Huyền nói với giọng khổ sở, 
đáng thương: “Du Hải, em thật sự không 
biết chuyện này, mỗi lần đi khám, bác sĩ 
Bình đều sẽ cho em uống một loại thuốc, 
sau đó, em bắt đầu xuất hiện hiện tượng 
ngực khó chịu, hụt hơi…” 
“Ừ, em xử lý vết thương trước đi, tôi đi 
ra ngoài một lát.” Mạc Du Hải không nói gì 
nhiều, càng không có ở lại. 
Lục Khánh Huyền chỉ có thể trơ mắt 
nhìn Mạc Du Hải rời đi, trong mắt chứa đầy 
bi thương, nếu như bây giờ đổi thành là Hạ 
Nhược Vũ, có phải Du Hải cũng sẽ bỏ 
người lại như thế này hay không. 
Cô ta hiểu rõ là không thể đi so sánh, 
nhưng mà trong đầu lại cứ nghĩ lung tung, 
không cách nào khống chế, kiểm soát 
được. 
“Được rồi, trước cứ nằm đấy, tôi đến 
xem thế nào.” Ăn có bữa cơm mà cũng 
không để cho người ta yên, làm một người 
bác sĩ, Kiều Duy Nam cũng không thể phớt 
lờ khi thấy người ta bị thương được. 
Lục Khánh Huyền chỉ có thể nằm trở 
Trong bệnh viện vừa có rối loạn, người 
đang ẩn nấp ở trong góc lập tức chạy về 
phục lệnh. 
“Tổng giám đốc Lưu Hằng, Lưu Bình 
đã chết rồi.“ Tang Cầu vẫy tay ra hiệu cho 
tên đàn em làm chân sai vặt lui xuống, 
đứng ở bên cạnh Lục Hằng kính cẩn nói. 
Lục Hằng nhìn ba người đang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653878/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.