Hạ Nhược Vũ nằm trên giường 
bệnh “giả chết” nghe thấy thì không 
kiêm chế được mà nhoẻn miệng cười, 
cô tự nhủ với bản thân nhất định không 
được cười, nếu như giờ mà cười nhất 
định ba cô sẽ phát hiện ra đây chỉ là trò đùa. 
Nhưng mà Mạc Du Hải cũng không 
giỏi nói dối, nếu không nói sớm, cô 
không tin chắc là mình có thể qua khỏi 
cơn sốc lúc nửa đêm không. 
Huống hồ người bận chuyện riêng 
nhiêu như Hạ Minh Viễn mơ mơ màng 
màng thế nào lại chạy kịp đến bệnh 
viện, hơn nữa làm gì có ai tinh ý hơn 
Mạc Du Hải, nghĩ bụng một lát rồi lập 
tức đưa ra ý kiến: “Khuya như vậy rồi, 
chi bằng anh Mạc ở đây tạm qua đêm 
đi?” 
“E là không tiện ạ” Mạc Du Hải giải 
bộ từ chối, ám chỉ với Hạ Minh Viễn 
nếu như không phải vì chuyện xảy ra 
vừa nãy thì nhất định anh sẽ không ở 
lại. 
Hạ Minh Viễn cũng hiểu rõ ám của 
Mạc Du Hải chuyện ông vừa nghe lén ở 
góc ban nãy, ho khan nói một tiếng: 
“Cậu Mạc yên tâm, trên tâng hai có 
phòng nghỉ dành cho khách, chỉ sợ 
phiên đến cậu Mạc chăm sóc cả đêm 
rôi” 
“Chuyện nhỏ thôi ạ, cứu người là 
thiên chức của bác sĩ” Mặt Mạc Du Hải 
rất thản nhiên đáp. 
Hạ Nhược vũ cố gắng kiềm chế 
không bật dậy khỏi giường hét vào mặt 
anh ta, Giả bộ, Giả bộ, tôi xem anh có 
thể Giả bộ đến bao giời 
Nhưng đấy là nói thế thôi. 
Hạ Minh Viễn cảm kích không thôi, 
bỗng dưng ông cảm thấy áy náy khi 
mình đã trách nhâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653870/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.