“Được rồi”
Khó khăn lắm mới được nghe Mạc
Du Hải nói có thể, Hạ Nhược Vũ như
trút được gánh nặng gật đầu một cái.
Vẻ mặt cô còn cố tỏ ra mình không
màng đến điều gì khác mà nói: “Cám
ơn nhiều”
Con ngươi đen của Mạc Du Hải
nheo lại. Anh không nói gì, vẻ mặt vẫn
bình tĩnh thu dọn đồ đạc: “Đồ đạc anh
mang đi, em đi ngủ sớm một chút”
“Ừm..” Trong lòng Hạ Nhược Vũ
còn chuẩn bị xem nên từ chối không
tiếp những yêu cầu vô lý của Mạc Du
Hải thế nào. Kết quả người ta còn như
thể chẳng có chuyện gì, ngay cả việc tỏ
ý muốn ở lại cũng không có.
Trong lòng cô có chút cảm giác
trống rỗng.
Rõ ràng đây chính là phản ứng mà
cô mong muốn mà, nhưng Mạc Du Hải
làm vậy thật lại khiến cô cảm thấy khó
chịu.
Không phải là phụ nữ đều có
những lúc mâu thuẫn như vậy đấy chứ?
Nhìn dáng vẻ Mạc Du Hải cầm
hòm thuốc rồi chuẩn bị rời đi thật, cô
lại bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Trong
đầu cô lại nhớ tới cảnh tượng con mèo
chết thảm, thân thể cô liền phản ứng,
cô nhẹ nhàng túm lấy góc áo của
người đàn ông, rồi cất giọng nhỏ như
muỗi kêu.
“Mạc Du Hải, anh đừng đi.”
Mạc Du Hải dừng lại. Lúc đầu anh
chỉ muốn buổi tối để cô nghỉ ngơi cho
tốt, nhưng nghe thấy giọng sợ hãi run
rẩy của cô thì có làm sao anh cũng
không nhấc chân rời đi được. Anh xoay
người nhẹ nhàng dụi cô vào trong
ngực, cái cằm rắn chắc tỳ lên đỉnh đầu
của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653869/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.