Viện trưởng nở một nụ cười hiền 
lành, chỉ còn thiếu cầm tay Hạ Nhược 
Vũ bày tỏ ý quan tâm của mình mà 
thôi. Nhưng khi ông ta nhớ tới tính 
cách của người nào đó thì vẫn bỏ ý 
nghĩ này đi. 
“Nói gì thế chứ, cơ thể của cô Vũ 
đây rất tốt, chúng ta chỉ là tới kiểm tra 
phòng theo thông lệ thôi.” 
Viện trưởng dừng một chút, giọng 
điệu càng thêm thân thiết và lo lắng: 
“Thuận tiện hỏi thăm cô Vũ ở phòng 
bệnh ra sao, có chỗ nào không hài lòng 
cần chúng tôi thay đổi không” 
Hạ Nhược Vũ bị nụ cười nhăn nheo 
của viện trưởng làm cho sợ giật nảy 
mình, kiểm tra phòng cũng không cần 
một viện trưởng đích thân đi chứ. 
Huống chỉ cô cũng chỉ là bị viêm ruột 
thừa mà thôi, cũng không phải là bệnh 
nan y có ý nghĩa nghiên cứu gì. 
Hạ Nhược Vũ tự đánh giá một lát 
rồi cẩn thận hỏi: “Mọi thứ đều rất tốt, 
các bác sĩ và y tá đều rất nhiệt tình, 
không có chỗ nào cần thay đổi cả. 
Cảm ơn sự quan tâm của viện trưởng” 
Hạ Nhược Vũ không dám nói rằng 
nếu đuổi cổ Mạc Du Hải đi thì càng tốt 
hơn, bởi vì nói cũng không có tác dụng 
gì. 
“Thế à, vậy là tốt rồi.” Viện trưởng 
cười với hvn một cái, ông ta quay đầu 
lại thì vẻ mặt nghiêm túc lên hẳn: “Các 
người còn không mau đi kiểm tra cho 
cô Vũ một chút, xem xem còn vấn đề gì 
không. 
“Vâng thưa viện trưởng.” 
Mười mấy bác sĩ chen chúc tới như 
ong vỡ tổ. Hạ Nhược Vũ bị dọa sợ đến 
nỗi ngồi sát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653838/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.