“Bác sĩ đã dặn dò là không thể ăn
dầu mỡ, ba mẹ mua cho con một bát
cháo, làm ngay tại chỗ nên phải chờ
thêm một lát. Giọng nói dịu dàng quan
tâm của Đường Hồng Xuân như một
cơn gió mùa hè lướt nhẹ qua lòng Hạ
Nhược Vũ.
Nước mắt mà Hạ Nhược Vũ cổ
gắng lắm mới đè xuống được lại dâng
lên lần nữa, cô làm cách nào cũng
không nhịn được nữa, nước mắt bắt
đầu rơi xuống.
Điều này khiến cho Đường Hồng
Xuân và Hạ Minh Viễn rất lo lắng.
“Con không thoải mái chỗ nào à
Nhược Vũ, mau nói cho mẹ biết đi?”
Đường Hồng Xuân hỏi với vẻ lo lắng,
Hạ Minh Viễn đã chuẩn bị đi ra ngoài
gọi bác sĩ.
Hạ Nhược Vũ nín khóc rồi cười một
tiếng: ‘Không sao đâu mẹ, chẳng qua
con cảm thấy đói bụng có hơi khó chịu
mà thôi”
“Đứa nhỏ này, dọa ba mẹ giật nảy
mình” Đường Hồng Xuân vừa bất đắc
dĩ vừa đau lòng.
Hạ Minh Viễn chưa từng nói câu
mềm mỏng nào cũng dịu mặt đi: “Con
nghỉ ngơi cho tốt, một tuần sau hãng đi làm”
“Ba, con bệnh thành thế này rôi mà
ba vẫn còn nghĩ đến để con đi làm à”
Hạ Nhược Vũ nói với giọng điệu vô
cùng đáng thương: ‘Mẹ mau xem
chồng mẹ đi kìa, ông ấy định khiến con
gái duy nhất của hai người mệt chết
hay sao ấy?”
Đường Hồng Xuân buồn cười:
“Được rôi, ăn một chút đi rồi nói tiếp”
“Nếu con không đi làm đàng hoàng
thì tiên tiêu vặt sẽ bị giảm phân nữa”
Ngoài miệng Hạ Minh Viễn nói thế
nhưng ý cười trong mắt ông rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653837/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.