“Em không sao, chỉ là có chút mệt 
mỏi, em về trước đây. Hạ Nhược Vũ 
miễn cưỡng cười cười với Dương Minh 
Đức rồi quay người nói với ba cô rằng: 
“Chúng ta đi về trước đi ba” 
“Ừ”” Hạ Minh Viễn không nói thêm 
gì, ông dẫn người rời đi. 
Sau khi về tới nhà, Hạ Nhược Vũ 
trực tiếp nói một câu rồi lên lầu, không 
cho Hạ Minh Viễn cơ hội tra hỏi: “Ba, 
con mệt rồi, con đi ngủ trước đây” 
Về tới phòng ngủ, Hạ Nhược Vũ 
như một quả bóng bị xì hơi, cô nằm 
bẹp trên giường. Cảm giác mệt mỏi 
xâm chiếm người cô, cô nghiêng đầu 
qua nhìn chằm chằm vào một chỗ rồi 
ngẩn người, cũng không biết là đang 
suy nghĩ cái gì. 
Hoặc có lẽ là không hề nghĩ điều 
gì, bởi cô đã không còn sức mà suy 
nghĩ. 
Một bên khác, trong chiếc xe 
Maybach đắt đỏ đang chạy vút dưới 
những ánh đèn lấp lóe kia, trong xe rất 
tối, yên lặng đến nỗi có thể nghe được 
tiếng kim rơi. Tinh Giang ngồi ở phía 
trước căng cứng cả người, ngay cả hít 
thở cũng không dám thở mạnh, hắn cố 
gắng để không tạo ra tiếng động. 
“Tinh Giang” Giọng nói trầm thấp 
của người đàn ông vang lên. 
Tỉnh Giang giật mình, hắn nói 
chuyện càng thêm cẩn thận: “Vâng.” 
“Ngày mai đưa người đi đi.” Mạc 
Du Hải nói rất bình thản, chỉ có cặp mắt 
lạnh lùng kia có chút dao động trong 
bóng tối. 
Dám tiếp nhận người đàn ông khác 
à, hừ, vậy thì đừng trách anh ra tay. 
Tinh Giang có hơi kinh ngạc, nhưng 
hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại và nói: 
“Vâng thưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653826/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.