Vào ban đêm, hai con người có suy nghĩ
khác biệt quay lưng lại với nhau, họ không
ngủ được.
Hạ Nhược Vũ vẫn đang suy nghĩ đến lời
nói của Hàn Công Danh, không lẽ anh ta điên
đến nỗi đợi cô dưới lầu cả đêm?
Rõ ràng anh ta lừa dối cô trước, bây giờ
lại giống như cô phụ lòng anh ta, đúng là
điên mà.
Lăn qua lăn lại không ngủ được, cô bực
bội ngồi dậy, cô hơi động đậy nên người đàn
ông bên cạnh mở mắt, cơ thể anh không
nhúc nhích, giống như đang chờ cô phản
“Khốn khiếp, chỉ biết khiến người khác
bực bội.”
lấy điện thoại trên tủ đầu giường, soạn một
Hạ Nhược Vũ nhỏ giọng mắng, cầm
†in nhắn rồi gửi đi, thấy thông báo gửi thành
công, cô vứt điện thoại sang một bên.
Nằm xuống ngủ tiếp, chuyện nên làm cô
cũng đã làm rồi, coi như hết tình hết nghĩa,
Hàn Công Danh có tiếp tục giả điên cũng
không liên quan đến cô.Thời gian trôi qua một chút, không lâu sau, Mạc Du Hải nghe được tiếng hít thở của
người bên cạnh vang lên, chán nản, nhắm
mắt ngủ tiếp.
Sáng sớm, Hạ Nhược Vũ lê cơ thể chưa
tỉnh ngủ đi xuống lầu, dì Hoa đã chuẩn bị
xong bữa sáng.
Có một bóng dáng mà cô ghét đang ngồi
trong phòng ăn.
Người đàn ông chết tiệt này sao lại dậy
sớm như vậy chứ?
“Chào buổi sáng, dì Hoa.” Cô lên tiếng
chào hỏi, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống,
không thèm để mắt đến người đang ngồi đối
diện.
Mạc Du Hải cũng không thèm để ý, ung
dung lật báo xem.
“Cô Hạ, chào buổi sáng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-bac-si-hu-hong-em-yeu-anh/653729/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.