Nó dừng xe trước cổng nhà. Lững thững bước xuống, thực ra nó đang lo cho Amy. Không biết Amy có sao không?
Thấy nó về, hắn cũng không ngạc nhiên lắm. Ngày nào mà nó chả đi vào giờ này.
- Em đi đâu đấy? – mặc dù biết hỏi cái này là hơi vô duyên nhưng hắn vẫn hỏi.
Nó lúng túng không biết nói sao. Sợ nếu nó nói sai hoặc nói dối thì hắn lại nổi khủng lên, lúc đó chỉ có chết nó chứ không chết ai. Nhưng chuyện của Amy thì không thể không nói. Không biết là hắn đã biết Amy bị bệnh tim chưa nhỉ?
- À ừm….. tôi đi thăm Amy!
- Amy làm sao à? – hắn thản nhiên vừa tu nước vừa hỏi.
- Anh chưa biết chuyện gì sao? – nó ngạc nhiên tròn mắt hỏi hắn.
- Chuyện gì là chuyện gì? – hắn hỏi lại.
- Amy bị bệnh tim. Anh chưa biết sao? – nó lại trợn mắt to hơn hỏi hắn.
- Bệnh tim? Ai nói với em vậy?
Lúc này thì nó đúng là bó tay hắn rồi. Hắn và Amy thân thiết vậy mà hắn còn không biết và quan tâm gì thì đúng là tên máu lạnh.
- Này! Đang nghĩ gì mà anh hỏi không trả lời thế? – hắn khua khua tay trước mặt nó.
- Không có gì! Anh ăn gì chưa? Để tôi đi nấu cơm – nó đặt cái túi xách xuống ghế, xắn tay áo rồi định đi vào bếp.
Bất chợt hắn kéo tay nó lại. Nó quay lại nhìn hắn, ngạc nhiên không hiểu hắn định làm gì?
- Gì vậy?
- Không cần làm gì cả! Hôm nay anh đưa em đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-anh-toi-khong-phai-la-osin/230/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.