An Hách ngồi ở trong xe, từ gương chiếu hậu có thể thấy rõ con đường nhỏ trồng đầy cây tùng cây bách dưới cơn mưa bụi lất phất rơi, y dựa vào lưng ghế, tầm mắt gần như chưa chuyển đi lần nào.
Cảm giác trong y thật phức tạp, trong đầu có nỗi buồn khi ông ngoại ra đi, khi thấy nước mắt của mẹ, song cả người lại bất giác tràn đầy niềm vui cùng chờ mong ngoài dự kiến.
Trên con đường nhỏ trong gương chiếu hậu cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng của Na Thần. Tựa như lần đầu tiên họ chính thức gặp mặt vậy, Na Thần mặc một cái áo khoác đơn giản cùng quần thể thao, có khác là lần này hắn không còn chậm chạp đi tới nữa mà lưng đeo balo chạy suốt một đường. An Hách mở cửa xe nhảy xuống, nhìn Na Thần đội mưa chạy tới gần, trong nháy mắt đột nhiên y lại có xúc động muốn rơi lệ.
Lúc đang muốn giang tay ôm lấy Na Thần, Na Thần lại dừng lại trước mặt y, cười nói: “Ngại quá, bắt anh đợi lâu như vậy.”
“Cậu… không sao,” An Hách đành phải đặt tay đã nâng lên về cửa xe, mấu chốt là y đã giơ cả hai tay, giờ hai tay cùng kéo cửa xe ra, bản thân cảm thấy mình rất giống đồ ngốc, “Lên xe đi.”
“Lần đầu gặp mặt mà đã bắt anh tốn kém như thế thật ngại quá.” Na Thần nhảy lên ghế phó lái, cười rất lễ độ.
Cậu nhập vai cũng tốt quá nhỉ!
An Hách cũng nhe răng ra cười với hắn: “Không sao đâu, lần đầu gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-anh-dep-trai-toc-gia-rot-roi-kia/3115121/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.