An Hách không lên tiếng cũng không đánh thức Na Thần, chỉ đứng ở đầu giường lẳng lặng nhìn một lát, nghĩ một lúc lại lấy di động trong túi quần ra, Na Thần im lặng như một bé ngoan thế này thật hiếm thấy, y muốn giữ lại làm kỷ niệm.
Y để điện thoại đối diện với mặt của Na Thần, nhấn nút chụp. Điện thoại vang tách lên một tiếng, âm thanh trong phòng bệnh yên tĩnh khá vang dội.
“Chết tiệt!” An Hách nhanh chóng cầm chặt lấy điện thoại, bước nhẹ ra khỏi phòng bệnh.
Ngoài hành lang cũng không có ghế ngồi, An Hách dựa vào tường đứng khoảng hơn hai mươi phút thì thấy Lý Phàm xách hộp cơm trở lại.
“Chưa vào à?” Lý Phàm nhìn thoáng vào phòng bệnh.
“Vào rồi, nhưng lại đi ra.” An Hách cười khẽ.
“Không đánh thức cậu ta à?” Lý Phàm hơi bất ngờ, nhưng tựa hồ lại thở phào nhẹ nhõm.
“Không,” An Hách nhìn Lý Phàm, y biết Lý Phàm đang lo lắng cái gì, “Tôi đi đây.”
“Muốn nói cho cậu ta là anh có tới không?” Lý Phàm gõ nhẹ lên nắp hộp.
“Không cần đâu,” An Hách xoay người, đi hai bước lại dừng, quay đầu về, “Nói với cậu ấy lời tôi đã nói ra thì sẽ không thay đổi.”
“Ừ… khoan đã,” Lý Phàm ngăn y lại, “Sao anh tìm được tôi?”
“Đúng vậy, sao tôi lại tìm được anh nhỉ?” An Hách khoanh tay trầm tư, Lý Phàm cũng trầm tư đối mặt với y, vài phút sau y vỗ tay ra tiếng, chỉ vào Lý Phàm “Anh bịa đi.”
“Tôi…” Lý Phàm còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-anh-dep-trai-toc-gia-rot-roi-kia/3115119/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.